Mùa thu đến, sắc xanh của cây cối xung quanh núi Thanh Nguyệt dần chuyển thành màu vàng tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp hiện lên khiến ánh mắt của Tề Hoa mãi không thể rời mắt. Thẩm Thần mang dung mạo mê người nhìn khung cảnh trước mắt, một khung cảnh quá khứ xuất hiện trước mắt y.
Ba bóng hình người nam nhân đứng dưới tàn lá cây phong ngắm nhìn những chiếc lá phong đỏ trên cây, đôi mắt phượng của y mang sự u buồn của quá khứ nhưng cũng lập tức trôi qua nhanh, hình ảnh quá khứ ấy chợt bị cắt đứt bởi câu nói của người bên cạnh:”Đại nhân, ta thật sự không ngờ núi Thanh Nguyệt lại đẹp đến như vậy.”
Sự u buồn trong đôi mắt lập tức bị y che giấu đi, Thẩm Thần nhìn sang nàng cười nhẹ nói:”Sư phụ của ta dành một đời ngao du sơn thủy chỉ vì muốn tìm một nơi tuyệt đẹp để có thể ngắm cảnh mỗi ngày cho nên núi Thanh Nguyệt là nơi mà sư phụ của ta chọn.”
“Vậy sư phụ của ngài ở đâu?”, câu nói của Tề Hoa liền khiến khuôn mặt của Thẩm Thần xuất hiện sự đau buồn, mí mắt của y hơi hạ xuống. Đôi mắt mang sự u buồn nhìn chiếc lá phong trên cây, nhịp điệu trong câu nói của Thẩm Thần khiến bản thân nàng cảm thấy có lỗi khi nhắc đến, y nói rằng:”Sư phụ của ta... người đã mất rất lâu rồi!”
“Tiểu nữ xin lỗi, xin lỗi vì đã nhắc chuyện không vui của ngài.”, Thẩm Thần nghe vậy chợt thở ra một hơi lắc đầu “không sao”. Tề Hoa vẫn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-le-tran-gian/2593684/chuong-103.html