Mũi kiếm của Thẩm Thần sắp chạm vào chỗ hiểm của gã thì một lớp bụi màu tím từ tay gã bay vào mắt y. Thanh kiếm trong tay y lại một lần nữa rơi khỏi, Thẩm Thần ôm mặt quỳ sập trên mặt đất gào thét:”Mắt của ta... Ngươi đã làm gì...?”
Trước âm thanh gào thét đau đớn của Thẩm Thần, Mạc Hồ mang sự thong thả chậm rãi bước đến chỗ y, hắn hạ người ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thần, khuôn mặt ôn nhu của Mạc Hồ chợt xuất hiện nụ cười xấu xa nói:”Chỉ là một chút độc dược khiến mắt của ngươi không thấy ánh sáng. Ngoan ngoãn đi theo ta, mắt của ngươi nhất định sẽ được chữa lành.”
Hai dòng huyết chảy dài từ đôi mắt phượng của Thẩm Thần, những giọt máu đỏ thẫm rơi xuống thấm vào y phục trên người y. Sự đau đớn từ đôi mắt không thể so được sự tuyệt vọng trong lòng Thẩm Thần, tất cả đều kết thúc rồi sao? Mọi thứ kết thúc rồi sao?
Không thể kết thúc như vậy được, tất cả không thể kết thúc như vậy! Tư Hạ đã hứa sẽ đến tìm mình, không thể thất hứa với đối phương. Còn những người khác....!
Trong lúc màn tối bao trùm hoàn toàn đôi mắt của Thẩm Thần, một hình ảnh quen thuộc lướt qua đầu y như muốn nhắc nhở rằng đối phương có thể giúp đỡ. Thẩm Thần nhanh chóng lấy viên ngọc từ trong người ra, một lời không nói lập tức bóp nát thành một đống bột trắng. Y nhắm mắt cúi đầu, tay nắm chặt chỗ bột trắng đó, miệng nói thầm gọi tên đối phương:”Lục Thanh, mau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-le-tran-gian/2593682/chuong-104.html