Chương trước
Chương sau
Không biết qua bao lâu, lúc Đông Phương Hạ tỉnh dậy phát hiện trên bàn đã bày mấy món ăn, Lãnh Lạc đang chuẩn bị cơm cho ông lão!
Đông Phương Hạ thấy vậy liền ngẩn người, lòng nghĩ phụ nữ như Lãnh Lạc cũng biết nấu ăn, anh lập tức đứng lên đi đến, cười ha ha nói: “Ông lão, con nói lão cũng thật không nhân đạo đấy! Ăn cơm cũng không gọi con, vãi…”
Trác Thương Ngân nghe xong lời của Đông Phương Hạ, khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười bất lực!
Lãnh Lạc thấy Đông Phương Hạ đưa tay lấy bát đũa, cô ấy vội vàng xới cơm cho Đông Phương Hạ, bưng đến trước mặt Đông Phương Hạ giống như cô vợ nhỏ: “Tôi vừa định gọi anh thì anh đã tỉnh rồi! Nghe lão tổ tông nói anh thích ăn rau, đây đều là đích thân tôi làm cho anh, anh ăn thử đi!”
Đông Phương Hạ nghe thấy Lãnh Lạc đích thân xuống bếp nấu ăn cho mình, anh hơi ngạc nhiên, nhất thời chưa phản ứng lại, bởi vì trước nay anh không tin Lãnh Lạc có thể làm đến mức này vì một người đàn ông!
“Lãnh Lạc, đừng nghĩ dùng cách này để lấy lòng tôi, vô ích thôi”, Đông Phương Hạ đặt đũa uống, lấy Loan đao Ngâm Long ra, đặt trước mặt Lãnh Lạc, nói: “Ở trước mặt ông lão, bây giờ tôi trả nó cho cô! Sau khi rời khỏi Châu Úc, nếu chúng ta gặp nhau, không phải cô chết thì là tôi chết”.
Lãnh Lạc biết Đông Phương Hạ ghi hận chuyện Điện Thiểm và Bôn Lôi giết anh, nghe lời của Đông Phương Hạ, trong lòng cô ấy vô cùng ấm ức, nếu không phải có Trác Thương Ngân ở đây, Lãnh Lạc tuyệt đối sẽ không đối đãi như vậy với người trêu chọc cô ấy.
Lãnh Lạc di chuyển ánh mắt sang Trác Thương Ngân, gọi một tiếng “lão tổ tông” xong, rồi nói với Đông Phương Hạ: “Bất kể anh hận tôi thế nào, ăn trước đã rồi nói”.
Trác Thương Ngân lắc đầu, nhấp một ngụm rượu ngon rồi lên tiếng nói: “Vạn vật trong thiên hạ đều bất biến ứng vạn biến, nhóc con, đừng phụ tấm lòng tốt của cô bé này! Tối nay lão phu sẽ nói với cậu tất cả mọi chuyện!”
“Phụ tấm lòng tốt của cô ta? Cô ta vốn không có tấm lòng! Hai người ăn đi, ăn xong con lại vào”, Đông Phương Hạ nói xong, đứng lên đi ra ngoài.
Lãnh Lạc thấy vậy, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ thất vọng, trong lòng đau đớn như có hàng trăm ngàn con kiến đang gặm nhấm, nhìn bóng Đông Phương Hạ từ từ biến mất, cô ấy có nỗi buồn không nói ra được.
“Lão tổ tông, Bek Ji…”
“Thù hận… chỉ khiến lòng người càng thêm hẹp hòi! Đoạn nhân duyên này của hai người phải trải qua vô số trắc trở”.
Lãnh Lạc gật đầu, lại nhìn về hướng Đông Phương Hạ bỏ đi một cái! Cô hiểu ý của Trác Thương Ngân, bất kể thế nào, cũng không thể có chút ý thù hận với Bek Ji. Bởi vì sau tối nay, áp lực của Bek Ji sẽ càng lớn, gánh nặng trên người mình cũng sẽ chuyển sang anh.
Hoàng hôn, thể hiện màn đêm sắp buông xuống! Ban đêm trên đỉnh núi Điêu Khê hình như đến sớm một chút, khi những ngôi sao bắt đầu canh gác bầu trời đêm, trong sân đình của Khê Cốc, một ngọn nến tỏa ra ánh sáng yếu ớt, đom đóm xung quanh nhảy múa bay lượn, bươm bướm năm sáu sắc màu bay ra thành đàn, mang đến một cảnh sắc khác cho Khê Cốc. Hương hoa cũng tràn ngập Khê Cốc! Cảnh địa như tiên cảnh này, thật hiếm có theo thời gian!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.