Chương trước
Chương sau
Diệc Phi đã nghe thấy lời của mấy người Đông Phương Hạ, thấy anh sắp khóc, Diệc Phi cười ha ha nói: “Dì đánh là vì anh bướng bỉnh, chú hai hỏi anh tiền là vì anh giàu có, ông nội tịch thu thuốc lá của anh là chuyện tốt! Tránh để cả ngày anh cho em gửi mùi thuốc lá, hơn nữa không phải chỉ là một bao thuốc thôi sao, cũng không phải cắt thịt của anh!”
Đông Phương Hạ nhìn bộ dạng vui vẻ trên nỗi đau người khác của Nam Cung Diệc Phi, gân xanh trên trán anh nổi lên: “Nam Cung Diệc Phi, em còn là người phụ nữ của anh không!!” “Anh nói xem!”, Diệc Phi cười ha ha.
Đông Phương Hạ tiến lên ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Diệc Phi, cười xấu xa: “Không phải, bây giờ em vẫn không thể tính là người phụ nữ thực sự của anh! Hay là buổi tối chúng ta làm chuyện đó, mẹ được bế cháu, anh về nhà cũng sẽ không bị đánh!”
“Cút…”
“Sao lại nói vậy! Lẽ nào cả đời em không muốn có con!”
Diệc Phi cạn lời, trừng mắt nhìn Đông Phương Hạ, không vui nói: “Em không thèm lằng nhằng với anh!”
“Cái gì mà không thèm lằng nhằng với anh, một câu, em có muốn sinh con không!”, Đông Phương Hạ cố nhịn cười.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
“Anh… được, em hỏi anh, bây giờ có con, anh bận như vậy có sắp xếp được không! Cả nửa tháng anh còn không có thời gian đến thăm mẹ của con anh, anh còn muốn có con! Đừng hòng…”
Haizz… anh chỉ đùa với em thôi, sao lại coi là thật! Bây giờ có con, đánh chết anh, anh cũng không làm! Nhân lúc bây giờ còn trẻ phải chơi thêm mấy năm!
Diệc Phi cũng biết Đông Phương Hạ đang đùa, cho nên cũng không để tâm chuyện này! Cô nói như vậy cũng chỉ là đấu khẩu với Đông Phương Hạ!
Diệc Phi thấy Đông Phương Hạ không nói gì, liền dừng việc đang làm, quay người nói với Đông Phương Hạ: “Anh mau đến chỗ dì đi, ở đây có em là được, mấy năm nay, mỗi lần đến ngày này, dì đều ngồi yên lặng trong phòng anh cả một ngày, còn lấy ảnh hồi nhỏ của anh ra!”
Đông Phương Hạ nghe xong liền ngẩn người! Vừa nãy mình muốn ở cùng mẹ, đâu ngờ chưa nói mấy câu đã bị mẹ đuổi đánh. Lúc này Diệc Phi nói mới biết những điều này, Đông Phương Hạ thở dài, gật đầu, biến mất khỏi phòng bếp!
Hác Hàm Nguyệt nhìn đôi mắt có tia máu của Đông Phương Hạ, lòng giống như bị kim đâm mạnh, tiến lên kéo tay Đông Phương Hạ quan tâm.
“Con trai, con sao thế? Sao đột nhiên...”
Thư Lăng Vy cũng phát hiện trạng thái bất thường của Đông Phương Hạ! Nhìn con người có lớp sương mỏng của Đông Phương Hạ, liền ngẩn người.
“He he.. mẹ! Con giúp mẹ làm việc nhà không tốt sao! Bây giờ mẹ ra lệnh đi, lau nhà hay dọn dẹp phòng!”, Đông Phương Hạ khoác cánh tay của Hác Hàm Nguyệt, cười nói.
Đông Phương Hạ như vậy, Hác Hàm Nguyệt càng lo lắng, bà ấy nhìn nụ cười rạng rỡ của Đông Phương Hạ, nghi hoặc hỏi: “Sao hôm nay con lại trở nên nhanh nhẹn như vậy! Trước đây con không như vậy”.
Đông Phương Hạ nghe xong liền cạn lời! Khó khăn lắm mới làm chút việc tốt, sao mẹ lại thấy không quen chứ! Lẽ nào muốn mình làm cậu ấm tham ăn lười làm chắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.