Đông Phương Hạ cười ha ha, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thư Lăng Vy, nói: “Vốn dĩ là đến đây đón mẹ con bé, không ngờ gặp được cô, đã vậy, cô đẹp hơn vợ tôi, tôi đón cô, không đón cô ấy!”
“Xì!”
Thư Lăng Vy che miệng bật cười!
“Làm sao, không tin à!”, Đông Phương Hạ cười như không cười hỏi.
Thư Lăng Vy cười lắc đầu: “Không phải không tin, mà rất không tin, anh mới đến Yên Kinh bao lâu chứ, kể cả vợ anh dùng thuốc thúc sinh, cũng không thể nào nhanh như vậy!”
“Hầy, chị Lăng Vy à, cô có biết làm người phải phúc hậu, nhìn thấu cũng không thể chỉ ra! Tôi đã nói như vậy rồi, cô nói mấy câu dễ nghe hùa theo tôi sẽ chết người sao!”
Thư Lăng Vy trợn mắt, lại bật cười: “Được được được, anh đến đón vợ anh, con anh đang ở nhà đợi ăn sữa, được rồi chứ!”
Thư Lăng Vy này, tính khí xuề xòa, khá là hào sảng!
Đông Phương Hạ cứ mãi nhìn Thư Lăng Vy, thấy cô vui vẻ, đột nhiên lúc này Đông Phương Hạ không muốn nói với cô, mình là chồng chưa cưới của cô, muốn trêu cô thêm lúc nữa!
Thế là, anh bĩu môi nói: “Cười đủ chưa! Cười đủ rồi thì dừng lại cho tôi!”
“Cười đủ rồi, cười đủ rồi!”, Thư Lăng Vy cố nhịn cười.
Đông Phương Hạ cười nói: “Nếu đã cười đủ rồi, chúng ta cũng có duyên, lại gặp ở đây! Cô không ngại thì đưa tôi đi chơi đi”.
“Đương nhiên không ngại, chuyện lần trước tôi còn chưa cảm ơn anh!” Thư Lăng Vy búng ngón tay, bỗng nhiên, hình như cô nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-lang-bao-thu/1127983/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.