Đông Phương Long đỡ Nam Cung Diệc Phi lên: “Đứa trẻ ngoan, Đông Phương Hạ có người vợ như cháu, là phúc khí của nó, đáng tiếc, nó không có phúc để được hưởng! Như này đi, ông nội không ép cháu, đợi khi nào cháu có được người mình thích, nói với ông, nhà họ Đông Phương sẽ tổ chức cho cháu một hôn lễ long trọng, được không? Cháu cũng chuyển lời tới Thư Tiệp và Lăng Vy”. Để Nam Cung Diệc Phi không đau lòng, đây là điều duy nhất Đông Phương Long có thể làm! Điều này, Nam Cung Diệc Phi sao có thể không biết chứ! Lập tức, cười nói: “Vâng, ông nội!” Những năm này, Nam Cung Diệc Phi đến nhà Đông Phương, đều ở tại căn phòng mà Đông Phương Hạ từng ở. Đêm nay, cũng không ngoại lệ! Nằm trên giường, Nam Cung Diệc Phi rất lâu cũng không ngủ được, từ trong ngăn kéo lấy ra bức ảnh hồi Đông Phương Hạ mười lăm tuổi, trong lòng cô nhiều cảm xúc đan xen! “Đông Phương Hạ, sao anh lại ngốc như vậy, Tư Mã Khúc Tuấn chọc đến anh, anh nhịn một chút không phải là được rồi sao? Dù anh muốn xuống tay, giữ lại mạng cũng được. Sáu năm, anh ra đi sáu năm, ông nội và những người khác cũng già đi rất nhiều”, Nam Cung Diệc Phi vuốt nhẹ bức ảnh của Đông Phương Hạ. Đêm nay, có người buồn, cũng có người vui! Những người như Nam Cung Diệc Phi đương nhiên là buồn, mà Đông Phương Hạ, lại dẫn theo Tây Môn Kiếm đến con phố ăn vặt nổi tiếng nhất Yên Kinh! Ăn uống thỏa thích, đến nửa đêm mới trở về khu chung cư Long Uyển. Ngày hôm sau, khi tia sáng ở phía đông chiếu rọi, Tây Môn Kiếm liền rời giường bắt đầu rèn luyện buổi sáng! Đây là bài tập thiết yếu hàng ngày của anh ta, mà Đông Phương Hạ không như vậy! Trước đây không có thời gian ngủ nướng, bây giờ có cơ hội, anh sao có thể bỏ qua chứ! Mặt trời đã lên cao, anh mới uể oải ra khỏi phòng ngủ, sau khi tắm rửa sạch sẽ, ăn xong bữa sáng đơn giản, mới lên đường chuẩn bị một số đồ cúng tế, lái xe về phía nghĩa trang lớn nhất ở núi Tây. Buổi trưa, chính là thời gian cao điểm, xe cộ đông đúc! Lúc đến nghĩa trang đã là ba giờ chiều. Theo thông tin mà nhà họ Bek dò hỏi được, sau khi đậu xe xong Đông Phương Hạ mang theo Tây Môn Kiếm, đi dọc theo con đường lên núi: “Hẳn là ở phía trước”. Đi được hơn mười phút, Đông Phương Hạ phóng tầm mắt ra xa nhìn đến hàng bên trái, cũng có người đến cúng tế! Nhìn kĩ hơn một chút, những người đó cũng là đến cúng tế cho Mễ Ngạn. Mẹ kiếp…không phải là những người mình quen biết chứ! Không đúng, bọn họ không phải là đến cúng tế Mễ Ngạn, mà là “hàng xóm” của Mễ Ngạn. Nhìn cảnh này, hẳn là người của gia tộc lớn. Bốn người vệ sĩ bảo vệ hai cô gái, nhìn vị trí đứng của vệ sĩ, những người này không phải là những vệ sĩ thông thường, nếu đoán không nhầm, bọn họ hẳn là vệ sĩ của Trung Nam Hải. Vệ sĩ của Trung Nam Hải, lại là vị đại lão nào chết đây! Nhìn hai cô gái, vẻ mặt thương tâm! Haiz…sống chết là quy luật tự nhiên, mấy chục tuổi, chết cũng được rồi! Đông Phương Hạ vừa suy nghĩ vừa chầm chậm bước đến. Ơ…đó không phải là cô gái mà hôm qua mình nhìn thấy ở sân bay sao! Đúng, đúng là cô ấy, cô gái đứng bên cạnh Thư Lăng Vy, cũng là cô gái khiến mình cảm thấy thân thiết.
“Đứng lại!” Đông Phương Hạ và Tây Môn Kiếm vẫn chưa đến gần hai cô gái đó, liền bị vệ sĩ ngăn lại! “Người anh em, tôi đến đây là để cúng tế bạn của tôi, không quấy rầy đến các anh! Hơn nữa, đây cũng không phải là nhà của các anh!”, Đông Phương Hạ mang theo nụ cười bỡn cợt, đúng là mắng người không quên kèm lời châm biếm. Tố chất của vệ sĩ Trung Nam Hải rất tốt, bị mắng như vậy cũng không tức giận Hôm nay Đông Phương Mịch Ngâm và Nam Cung Diệc Phi đến cúng tế “Đông Phương Hạ”, mỗi lần lễ tết, bọn họ đều đến! Lúc nghe thấy giọng nói lạ của Đông Phương Hạ, quay đầu lại đánh giá một chút! Vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ lui xuống, ngay sau đó, Diệc Phi mỉm cười xin lỗi với Đông Phương Hạ. Mặc dù hôm qua Đông Phương Mịch Ngâm nhìn thấy Đông Phương Hạ, nhưng lại không nhìn thấy rõ tướng mạo của anh. Đông Phương Hạ nhìn thấy người đẹp như Diệc Phi, cao quý, tao nhã! Hàm dưỡng như vậy, ngay lập tức có ấn tượng tốt! Rõ ràng là lỗi của Đông Phương Hạ anh, Nam Cung Diệc Phi không chỉ không tức giận, mà còn cười xin lỗi. Quan trọng là, vẻ đẹp bên trong được Đông Phương Hạ tán thưởng. Thế là, Đông Phương Hạ hơi cúi người về phía Nam Cung Diệc Phi, hành lễ đáp lại. Lúc này Tây Môn Kiếm mới bước đến, dừng lại ở bên cạnh bọn họ. Nhìn chữ trên bia mộ, Đông Phương Hạ mới biết là Tần Hạo Kiệt và Hác Hiên lập bia mộ cho Mễ Ngạn, nhìn thấy những cánh hoa rải rác bên dưới bia mộ, Đông Phương Hạ biết Tần Hạo Kiệt và Hác Hiên bọn họ thường xuyên đến đây. Nhận lấy đồ cúng tế từ tay Tây Môn Kiếm, Đông Phương Hạ bày tất cả những thứ mà trước đây Mễ Ngạn thích ăn nhất ra, sau đó khui rượu ngon mà mình mang đến, đổ một nửa trước mộ Mễ Ngạn, ngồi xuống, uống một mình. “Mễ Ngạn, tôi trở về rồi! Cậu yên nghỉ nhé! Anh em chúng tôi sẽ không để máu cậu chảy vô ích, đám người năm đó vây đánh chúng ta, tôi sẽ khiến bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu! Dù là nhà Tư Mã, hay Tào Bang, cậu cứ đợi ở dưới đó để hành hạ bọn chúng nhé! Nào…cạn ly!” Nâng ly rượu lên, Đông Phương Hạ một ngụm uống hết! Sâu trong đôi mắt, đã hằn lên tơ máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]