Chương trước
Chương sau
Đông Phương Hạ càm ràm với Bek Er vài câu, một lúc lâu sau, anh ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn! Anh hiếu kỳ đứng dậy đi ra phòng ăn, nhìn bốn món một canh trên bàn ăn, không đợi được mà cầm đũa lên!
Đừng nói, tay nghề của kiếm khách Tây Môn Kiếm này không tồi, quen biết nhiều năm như vậy, Đông Phương Hạ vẫn không biết anh ta biết nấu ăn đấy!
Sau khi lang sói lấp đầy bụng, Đông Phương Hạ lười nhác về phòng khách, để lại một mình Tây Môn Kiếm thu dọn tàn cuộc.

Ở bên khác, nhà họ Đông Phương, một trong mấy đại nguyên lão, có bảy tám chiến sĩ vũ trang, tay cầm súng dài đứng trước cổng lớn trang viên, còn có hai con sư tử đá! Vô cùng uy phong.
Bên trong trang viên, có một ông lão đứng dưới cây liễu đánh quyền, quyền cước mạnh có lực, vung ra một quyền cũng khiến lá cây dưới đất bay lên.
Ông lão hơn bảy mươi tuổi, tuy tóc hoa râm, nhưng không cảm nhận được sự già nua của ông ấy! Đôi mắt vô cùng sắc xảo, lưng thẳng lại rất uy nghiêm.
Lúc này đã là hoàng hôn, không phải là thời gian tốt nhất để rèn luyện sức khỏe! Nhưng ông lão lại chọn lúc này, không phải ông lão cố ý làm vậy, mà là trong lòng ông ấy đang hỗn loạn! Muốn dùng cách này để mình tĩnh tâm hơn.
Nhiều năm qua, ông lão luôn kiên định như núi chưa từng xuất hiện tình trạng như vậy, dường như có chuyện gì làm xáo động lòng ông ấy. Không chỉ ông ấy, ngay cả con trai lớn và con dâu của ông ấy cũng có cùng cảm giác, cảm giác mất mát mà có lại!
“Mịch Ngâm, con đi mời ông nội ăn cơm đi!”
Phòng ăn, một người phụ nữ xinh đẹp nói với Đông Phương Mịch Ngâm vừa về đến nhà.
“Dì ơi, để con đi mời!”, lúc này, một cô gái đi ra từ phòng bếp, gọi Đông Phương Mịch Ngâm lại, nói với người phụ nữ xinh đẹp.
Cô gái đi xăng đan cao gót, mặc áo phông, quần bó bảy phân, lộ ra hoàn toàn thân hình hoàn mỹ của cô, mái tóc dài trên vai, ngũ quan đoan chính, có một đôi mắt thu hút, còn có đôi môi hấp dẫn, điều khiến người ta không nói lên lời nhất là, bộ ngực đầy đặn! Khe sâu đáng sợ suýt nữa khiến người ta nghẹt thở.
“Diệc Phi, hôm nay con cũng mệt rồi, để Mịch Ngâm đi”, người phụ nữ xinh đẹp đau lòng nhìn Nam Cung Diệc Phi.

Đông Phương Mịch Ngâm nhìn Nam Cung Diệc Phi sâu sắc, vừa định lê thân ra ngoài, ông lão vừa đánh quyền ngoài sân đi vào.
Họ ăn xong bữa tối, ông lão về phòng khách có chút tâm thần bất định, còn không ngưng day huyệt thái dương của mình. Người phụ nữ thấy vậy, quan tâm nói: “Bố, bố bị sao thế! Không khỏe ở đâu?”
“Ông nội, cháu đi gọi quân y”.
Ông lão xua bàn tay cong cong, thở dài nặng nề, ánh mắt nhìn Nam Cung Diệc Phi: “Diệc Phi, hôm nay bảo cháu đến, là muốn nói với cháu, nhà họ Đông Phương có lỗi với cháu, làm lỡ dở cháu nhiều năm như vậy, mấy ngày nữa, chọn ngày may mắn, hủy bỏ hôn ước, cháu, Lăng Vy, Thư Tiệp, mau chóng tìm hạnh phúc của mình. Ông nội sẽ tham dự hôn lễ của các cháu”.
“Ông nội, ông tuyệt đối đừng nói vậy, nếu không phải vì cháu, Đông Phương Hạ cũng sẽ không… người nên nói xin lỗi là cháu. Thư Tiệp và Lăng Vy suy nghĩ thế nào, cháu không quan tâm, sáu năm trước đã định hôn ước này, thì cháu là người của nhà họ Đông Phương, ông để cháu ở bên cạnh ông thay Đông Phương Hạ tận đạo hiếu đi!”, Nam Cung Diệc Phi trầm ngâm một lát, lại nói: “Nếu thực sự hủy bỏ hôn ước, hủy bỏ hôn ước của Thư Tiệp và Lăng Vy là được, cháu, mãi mãi là con dâu của nhà Đông Phương”.
“Không được… nhà họ Đông Phương không thể làm lỡ dở các cháu thêm nữa!”
“Diệc Phi, hà tất con phải khổ vậy!”, người phụ nữ xinh đẹp chính là mẹ của Đông Phương Hạ, Hác Hàm Nguyệt. Hác Hàm Nguyệt kéo tay của Nam Cung Diệc Phi, khuyên nói: “Tuy dì rất muốn con làm con dâu dì, nhưng Đông Phương Hạ đã không còn nữa! Các con nên đi theo đuổi hạnh phúc của mình, đương nhiên, sau này ở đây cũng là nhà của con, nhà họ Đông Phương luôn chào đón con”.
Người lớn nói chuyện, Đông Phương Mịch Ngâm không dám xen vào, tuy cô ấy rất muốn để Nam Cung Diệc Phi làm chị dâu của mình, nhưng giống như bác gái nói, anh trai đã không còn nữa, nếu không hủy bỏ hôn ước, thì sẽ làm lỡ dở họ.
Nam Cung Diệc Phi nhìn ánh mắt kiên định lại không nỡ của Đông Phương Long và Hác Hàm Nguyệt, cô đứng dậy rồi quỳ xuống!
“Diệc Phi, con làm gì vậy! Mau đứng lên đi!”
Nam Cung Diệc Phi nhẹ nhàng đẩy tay của Hác Hàm Nguyệt, ngửa mặt, nói với Đông Phương Long: “Tâm ý Diệc Phi đã quyết, mong ông nội tác thành!”
“Diệc Phi…”
“Ông nội, Diệc Phi sống là người nhà Đông Phương, chết là ma nhà Đông Phương! Mong ông nội đồng ý”, Nam Cung Diệc Phi không đợi Đông Phương Long nói, liền ngăn cản. Cô nói xong, dập dầu ba cái.
Thấy vậy, ánh mắt của Hác Hàm Nguyệt và Đông Phương Mịch Ngâm dịch chuyển sang Đông Phương Long, Nam Cung Diệc Phi lựa chọn như vậy, thể hiện tâm ý của cô, bây giờ chỉ đợi quyết định của ông nội. Nhưng họ vẫn mong hủy bỏ hôn ước, như vậy mới không làm lỡ dở người ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.