Chương trước
Chương sau
Người tới nhẹ giọng gọi

- Hà ca, Trương công tử mấy người đang làm gì vậy?

Thiên Hà thấy kẻ đến là người giả dạng Tuyết Vân, máu nóng trong người sôi lên quát:

- Ai là Hà ca của ngươi chứ?

Trương Thiếu Vũ nói:

- Bội Nhàn, nàng làm gì ở đây? Không cần phải đóng kịch nữa, hắn đã biết hết rồi. Hai vị hãy làm quen đi, đây là nội tướng của tại hạ, nàng tên Quan Bội Nhàn, là cung chủ Thiên Ma Cung.

Hà lão đại cười nhạt:

- Thật là khéo chọn, đại ma đầu và tiểu ma nữ… Xứng đôi, xứng đôi…

Chưa dứt lời một chưởng đã đánh thẳng vào hậu tâm Thiên Ma Cung Chủ. Quan Bội Nhàn la “a” một tiếng, thân hình phiêu hốt nhẹ nhàng tránh khỏi chưởng đó, lướt tới đứng sánh vai cùng Trương Thiếu Vũ đưa tay lột tấm mặt nạ, cười khúc khích:

- Sao huynh lại gọi ta là tiểu ma nữ? Chẳng lẽ ta chưa xứng làm đại ma nữ sao?

Hà lão đại tức tối nói:

- Muốn làm đại ma nữ thì chờ tới kiếp sau đi.

Trương Thiếu Vũ mỉm cười nói:

- Nương tử nàng đứng sang một bên, ta còn có chuyện muốn nói với hai vị đây.

- Được chàng nói nhanh đi rồi mình đi khỏi đây.

Hà lão đại quát:

- Còn muốn đi sao? Sau khi ta giải quyết tướng công của ngươi xong sẽ tính sổ với ngươi.

Trương Thiếu Vũ lắc người một cái, trên tay đã xuất hiện thanh kim kiếm. Không biết hắn giấu thanh kiếm ấy ở đâu mà có thể lấy ra nhanh như thế, hai người Tiêu, Hà chỉ biết trố mắt ra nhìn.

Trương Thiếu Vũ hừ nhẹ một tiếng:

- Xem chiêu!

Bất thần nhắm Hà lão đại tung mình lao tới, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt theo thân ảnh hắn phiêu hốt bay ra. Kiếm khí được chỉ phong của hắn dẫn động triền miên bất tuyệt như sợi tơ mảnh xoay tròn thành nhiều lớp bao vây lấy Hà lão đại.

Hà lão đại mấy lần thúc đẩy nội lực để phá vỡ nhu kình của Hàn Mai Kim Kiếm nhưng không thành.

Bất chợt trước mắt Trương Thiếu Vũ có mấy tia hồng quang phát ra xuyên qua màn kiếm của hắn, màn kiếm ảnh bị xé toang một mảng lớn. Nên biết rằng Hàn Ngọc Giao Huyết Kiếm là kỳ vật hiếm có trong võ lâm, ngay cả tua kiếm cũng có chỗ xảo diệu.

Trương Thiếu Vũ đương nhiên là không thể ngờ tới điều này. Hắn ra sức phát kiếm mãnh liệt hơn, chiêu này nối tiến chiêu kia nhưng không sao trấn áp được tua kiếm màu đỏ buộc phải lùi lại.

Thiên Hà thấy có cơ hội tốt, lập tức kim phiến của chàng xòe thành hình bán nguyệt, bay thẳng về phía địch thủ. Trương Thiếu Vũ lập tức biến chiêu, trong chớp mắt đã sử ra hai mươi bốn thức trong Phi Vân Kiếm Pháp. Kiếm pháp này khinh linh như liễu bay cỏ múa, có thể coi là Thiên hạ đệ nhất khoái kiếm đúng là không ngoa chút nào.

Kim phiến trong tay Thiên Hà như chiếc khiên phong tỏa thượng bàn, kiếm của Trương Thiếu Vũ tấn công liên tiếp ba lần không thể công phá được, nhưng cũng không khiến cho kiếm pháp của hắn chậm đi chút nào.

Mới đó mà qua gần năm mươi chiêu. Quả nhiên Hà lão đại không thể duy trì lâu hơn được nữa. Cơn đau ở ngực khiến hắn muốn ngẹt thở, hắn nghiến răng chịu đau, tấn công ồ ạt, càng đánh càng liều mạng.

- Trương Thiếu Vũ, ta không còn nhiều thời gian nữa. Ngươi hãy nếm thử Hồng Vân Di Lục Hợp của ta xem có lợi hại không?

Dứt lời phất hai tua kiếm đỏ điểm sang.

Trương Thiếu Vũ nhíu mày:

- Là Hồng Vân Di Lục Hợp trong truyền thuyết? Ta đã từng nghe nói nhưng không ngờ lại có cơ hội được thử sức.

Nói rồi vung kiếm lên đỡ. Kiếm pháp của Trương Thiếu Vũ quả là thần diệu, quả nhiên đôi tua kiếm công vào bao nhiêu cũng không xuyên qua được màn kiếm dày đặc của hắn. Mặc dù vậy, hai tia hồng ảnh vẫn tung hoành quanh mình hắn khiến hắn không ngừng múa kiếm phòng thủ, tạo thành bức tường thép vây kín toàn thân.

Tiêu, Hà hai ngươi song chiến mà trước sau vẫn không bức bách được đối phương thì cảm thấy vô cùng lo lắng. Ngược lại kiếm khí của Trương Thiếu Vũ cứ như ma hờn quỷ oán, điên cuồng uy hiếp hai người. Kiếm khí ràn rụa khắp nơi, mỗi kiếm thức đều phát tán hàn quang lạnh buốt.

Đã qua sáu mươi chiêu, Hà lão đại vừa phát chiêu cuối cùng thì không kiềm chế nổi ho lên mấy tiếng, miệng ứa một bụng máu tươi. Trương Thiếu Vũ thấy thế cũng không thèm truy kích, vận kình đẩy Thiên Hà lùi lại.

Thiên Hà thấy Tuyết Vân bị thương thì trong lòng vô cùng gấp gáp, hận không thể nhanh chóng xem xét thương thế giúp nàng, nhưng lúc này đây nàng đang trong hình dạng của Minh chủ Hắc đạo, quan tâm quá tất loạn sẽ khiến Trương Thiếu Vũ nhìn ra manh mối. Chàng cắn chặt răng bình tĩnh hỏi:

- Hà huynh… huynh sao vậy?

Hà lão đại lấy mu bàn tay lau vết máu trên miệng gượng cười đáp:

- Đã qua sáu mươi chiêu. Chúng ta vẫn chưa thể thắng.

- Nhưng vẫn chưa bại. Hà huynh, huynh nghỉ ngơi một lát đi, để hắn cho ta.

Hà lão đại mặc dù không muốn để Thiên Hà đơn phương độc đấu nhưng lúc này chân hắn đứng còn không vững sao có thể tham chiến tiếp. Hắn đành gượng gật đầu rồi ngồi tựa vào gốc cây điều tức.

- Tiêu huynh hãy cầm lấy thanh kiếm của ta…

Nói rồi lại nôn ra một bụm máu tươi, thần sắc lại càng suy kiệt.

Thiên Hà gật đầu đáp:

- Đa tạ Hà huynh. Trong khi ta giao đấu với hắn huynh hãy nghĩ cách gì trị thương đi.

Hà lão đại khẽ cười, gật đầu.

- Yên tâm, ta chưa chết được đâu. Ta còn món nợ chưa thanh toán với huynh mà. Ta… chưa thể… chết được.

Trương Thiếu Vũ cười nhạt:

- Tiêu Thiên Hà ngươi nghĩ là với sức của mình ngươi thì có thể đấu với ta sao? Trận này hai ngươi đã thua rồi, còn miễn cưỡng đấu tiếp làm gì?

Thiên Hà lắc đầu đáp:

- Ta đánh không lại ngươi, nhưng không vì thế mà ta bỏ cuộc…

- Có chí khí lắm.

Thiên Hà rung tay một cái, thanh kiếm trong tay chàng vẫy vùng bay lên, kình phong mãnh liệt vô tỉ. Chàng biết mình không phải là đối thủ của Trương Thiếu Vũ nên đành liều chết tấn công. Hàn Ngọc Giao Huyết kiếm vẫy vùng như một áng mây bạc lấp lánh trùm xuống đầu kẻ địch.

Trương Thiếu Vũ bình thản vung kiếm đâm ra, cương kình dữ dội từ mũi kiếm phá tan lưới kiếm của Thiên Hà. Những tiếng kim loại chạm nhau nghe rổn rảng rợn người. Hai thanh kiếm đều là thần binh trong thiên hạ hôm nay có dịp tranh tài cao thấp, quả là cổ kim có một!

Kiếm pháp của Trương Thiếu Vũ uy mãnh vô song, mỗi chiêu đều có biến hóa, khiến đối phương không biết đường nào né tránh, buộc phải nghênh tiếp. Thiên Hà đành trông vào thân pháp lanh lẹ và ưu thế từ hai tua hồng ảnh của Hàn Ngọc Giao Huyết Kiếm mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với hắn.

Kiếm chiêu của Thiên Hà đột nhiên biến đổi, lúc khinh linh tựa gió thổi, lúc âm hiểm khôn cùng. Trương Thiếu Vũ nhìn thấy kiếm pháp của chàng, đột nhiên biến sắc. Hắn nhận ra có điểm tương đồng với tiêu pháp của Tuyết Vân.

Kỳ thực Thiên Hà lúc nhìn thấy Tuyết Vân đánh nhau với bọn sát thủ, tiêu pháp cực kỳ quái dị, nhân lúc cao hứng liền đem tiêu pháp hóa thành kiếm pháp, xem đó là trò đùa vui không mấy lưu tâm. Nhưng lúc này đang đối mặt với sinh tử, kiếm chiêu cứ ồ ạt tuôn ra, chàng cũng không ngờ rằng mình đã dùng tới bộ kiếm pháp này. Tuy không đủ uy mãnh nhưng buộc Thiếu Vũ lùi dần về phía sau.

- Đây là loại kiếm pháp gì vậy?

Thiên Hà hơi đỏ mặt, liếc Hà lão đại đáp:

- Hà Vân kiếm pháp.

Một thoáng ghen tuông hiện rõ trong mắt Trương Thiếu Vũ.

- Ngươi dùng tên nàng đặt tên cho bộ kiếm pháp?

Hắn cười mỉa nói tiếp:

- Xem ra ngươi là một kẻ si tình đáng thương. Nhưng đời này đã định, nàng chỉ có thể là của ta.

Thiên Hà lạnh lùng nói:

- Ngươi không xứng?

- Vậy ngươi thì xứng sao?

Hai người Tiêu, Trương trừng trừng nhìn nhau, ánh mắt như tóe ra lửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.