Giờ phút này Tiêu Thiên Hà cảm thấy ngũ vị tạp trần. Hắn yêu thích nàng như vậy lại không nguyện ý tin tưởng nàng. Vì những lời khích bác của kẻ xa lạ lại đi nghi kị nàng.
Còn nàng vẫn trước sau như một hết lòng bảo hộ cho hắn, không màng nguy hiểm bản thân.
Hắn thật hận bản thân quá bất lực, không thể bảo hộ cho nàng.
Tuyết Vân vươn tay xoa nhẹ mi tâm đang nhíu chặt của Thiên Hà. Cười yếu ớt:
“Huynh không cần tự trách…Cũng không cần quá thương tâm… Kiếp sau nếu có duyên xin được gặp lại…”
Thiên Hà che miệng nàng bá đạo tuyên bố
“Không cho nàng nói bậy. Diêm Vương muốn mang nàng đi trừ khi được sự cho phép của ta.”
“Huynh muốn nghe nốt câu chuyện chứ?”
"Nàng kể tiếp đi."
"Vân Kim Ngân bị bọn sát thủ của Phong Di Lăng truy sát, trong lúc ta bất cẩn muội ấy đã bị chúng đả thương. Vết thương quá nặng khó lòng cứu chữa. Ta liền đưa Vân muội tới Mông Cổ gặp một vị thần y…"
"Thế có cứu được Vân tiểu thư không?"
"Ban đầu vị thần y từ chối nhất quyết không chịu chữa trị nhưng vì cảm động trước tấm chân tình của bọn ta nên ông ta đồng ý chữa với một điều kiện…"
Thiên Hà sốt sắng
"Điều kiện gì?"
"Ông ta đang điều chế một loại thuốc nhưng chưa có người để thử nghiệm công dụng của thuốc…"
"Có phải nàng nhận lời thử thuốc của lão ta?"
Tuyết Vân gật đầu:
"Nhưng không ngờ loại thuốc đó chưa hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-han-phi-ung/2485481/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.