Hoàng hôn đang dần buông xuống trên Vĩnh Lạc trấn.
Ngồi bên cửa sổ một tửu lâu một chàng thiếu niên đang nhìn ra khung cảnh náo nhiệt bên ngoài. Những người ngoài kia vui vẻ, hạnh phúc quá khiến cho chàng trai dâng lên một niềm u uất, sầu thảm.
Đang mãi thả hồn cho những suy nghĩ vẩn vơ, bỗng đôi mắt chàng nhíu lại nhìn chằm chằm vào một cánh chim đang bay xa dần rồi chàng thốt lên “Hồng điêu! Đúng là hồng điêu rồi. Vậy là Vân muội cũng đang có mặt ở Vĩnh Lạc trấn”. Nét mặt chàng trai vụt tươi tỉnh, hắn vội lao xuống đường nhằm theo hướng chim bay mà đuổi theo.
Dòng người qua lại chen lấn khiến bước chân hắn chậm hẳn, hắn bèn dùng khinh công mượn vai của mọi người đạp thẳng lên mái nhà rồi theo những mái nhà mấp mô đó mà chạy nhưng không kịp nữa rồi, hồng điêu đã bay xa mang theo bao hy vọng của chàng trai.
Chàng trai đó không ai khác chính là Vân Minh Thiên.
Từ ngày chàng rời Vân gia trang đến nay đã hơn ba tháng, vượt qua bao suối sâu, núi cao và rừng thẳm đến đâu hắn cũng dò la tin tức về Phong Di Lăng nhưng xem ra chẳng ai biết tung tích của hắn.
Hi vọng duy nhất của hắn là Tiểu Vân, biết đâu nàng ta lại chẳng có chút tin tức gì đó thì giờ cũng đã tan theo mây khói.
Minh Thiên thất vọng vô cùng nhưng dù sao thì hắn cũng đã nhìn thấy hồng điêu chứng tỏ rằng Tiểu Vân cũng đang có mặt trên giang hồ và biết đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-han-phi-ung/2485429/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.