Hai ngày sau, Dương Hoa đã đến vùng núi rừng Sài Đạt Mộc, núi nối tiếp núi, rừng lại tiếp rừng, đi ròng rã cả ngày trời mới tới miền cao nguyên. Đã hai ngày bôn ba trên đường, chàng chưa hề gặp qua một bóng người.
Rừng núi trùng điệp yên tĩnh quá khiến chàng lấy làm kỳ lạ, không hiểu tại sao đã hai ngày vào đến địa giới Sài Đạt Mộc mà chàng chưa gặp một nghĩa quân nào cả.
Xem lại địa đồ do Kim Bích Y trao tặng, rõ ràng chàng đã đi đúng đường, không xa bản doanh của nghĩa quân bao nhiêu, đáng lẽ ra chàng phải gặp những toán nghĩa quân đi tuần tiễu mới hợp lý chứ?
Nhìn bản đồ, chàng lại nhớ tới Kim Bích Y, nhớ tới cả Úy Trì Quýnh, trong bụng cồn cào như có kiến bò vì câu nói của lão già: “Ôi! Tính lại thì đến chén rượu của nhà họ Giang ta cũng không uống được nữa!” Sao lại có họ Giang vào đây? Phải chăng lão rình mò ở khách điếm là do sự nhờ cậy của nhà họ Giang? Tuy Úy Trì Quýnh không nói rõ ràng nhưng theo như ý hiển nhiên đã biểu lộ, lão đã theo lời ủy thác của Giang Hải Thiên có lẽ tìm hiểu Kim Bích Y để làm mai cho con trai của mình là đệ nhị công tử Giang sư huynh của Bích Y. Trong bụng chàng có phần đau khổ khi so sánh thân phận mình với Giang sư huynh: “Hai nhà họ Kim và họ Giang môn đăng hộ đối, con trai của Giang đại hiệp phối hợp với con gái Kim đại hiệp thì trên đời này còn gì đẹp bằng?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-hai-tham-thu/120010/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.