“Anh! em không muốn xa anh! Cầu xin anh, đừng đuổi em đi được không?”
“Đừng để anh nhìn thấy mặt em nữa, từ nay về sau vĩnh viễn đừng gặp lại nhau.”
“Tại sao? Anh, em biết anh không thích em, nhưng cũng đâu cần phải đuổi em đi như vậy! Em là em trai duy nhất của anh, là người thân của anh kia mà!”
“Từ giờ trở đi chúng ta không còn quan hệ nữa.”
Đó chính là những lời nói dứt khoát tàn nhẫn mà hắn đã nói ra, không có một chút mơ hồ.
Lúc đó Cửu Vận vẫn còn là một đứa trẻ một trăm tuổi liên tục khóc lớn, nước mắt tuôn như mưa. Bàn tay nhỏ gắt gao ôm lấy Thiết Hy Nhĩ không muốn buông ra, bởi vì y biết, chỉ cần mình buông lỏng tay ra, y và người mình kính yêu sẽ xa nhau.
Vĩnh viễn xa nhau
Thế nhưng, đến cuối cùng vẫn không hề chia ly?
Thiết Hy Nhĩ hoàn hồn, từ trong quan tài leo ra, quay lại nhìn Hàn Dương chậm rãi nói: “Ban ngày em không được phép đi đến bất cứ đâu, ở yên chỗ này cho ta ngủ ngon một giấc, buổi tối ta sẽ đưa em đi làm. Nếu em dám nói một chữ không, ta không bảo đảm ta có thể khống chế răng của mình đâu. ” dứt lời liền đem người đang lạnh run ở bên trong ném ra ngoài, sau đó chính mình nhảy vào.
Đưa tay khép lại nắp quan tài, vẫn không quên nở nụ cười nói với cậu một tiếng ngủ ngon.
Ánh mặt trời hôm nay đặc biệt gắt, mặc dù bên trong căn phòng luôn âm u tĩnh mịch, nhưng vẫn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-chi-du-hoac/94588/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.