Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Uống hết máu mà Lạp Bồi chuẩn bị xong, Thiết Hy Nhĩ mệt mỏi ngồi trên sô pha, liếc mắt lên gian phòng trên lầu một cái, an tâm khép mắt lại.
“Điện hạ, ” Lạp Bồi đứng ở một bên cung kính nói, “Những ngày gần đây Giemsa phát triển mạnh, đã có mấy người chết và bị thương, chuyện này đã kinh động đến Huyền Hoàng chính đạo, bên viện trưởng lão chắc cũng sẽ nhanh có hành động. Ngài định làm như thế nào?”
Làm sao?
Tất cả mọi chuyện đều là do tên nhóc Cửu Vận kia làm ra, cũng khó có thể đem y mang về viện trưởng lão giao cho những lão già đó xử lý?
Hơn nữa, vua của Huyết tộc thật ra có rất ít quyền hành, Huyết tộc ngày hôm nay trên cơ bản đều do viện trưởng lão nắm giữ trong tay. Nếu bọn họ thật sự có hành động, rất có thể sẽ lấy mười cái cái khóa sắt ngâm nước cỏ mã tiên khóa bọn họ lại?
Thiết Hy Nhĩ nặng nề thở ra một hơi, mở mắt nhìn trần nhà, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Thật lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ta sẽ đến viện trưởng lão chứng minh chuyện này không phải do ta làm.”
Đồng thời, hắn cũng sẽ bảo vệ người thiếu niên kia, dù sao đó cũng là đứa em trai duy nhất của hắn.
Hơn nữa, hôm nay trừ hắn ra, bên ngoài không ai biết Cửu Vận còn sống.
Cũng không được để người khác biết Cửu Vận còn sống.
Từ Trung Quốc đại lục bay đến Anh quốc, dơi nhỏ chỉ mất bốn giờ.
“Ngươi xác định những Giemsa kia là của Thiết Hy Nhĩ điện hạ sao? ” một trưởng lão thân hình gầy gò đầu tóc bạc trắng hướng thiếu nữ áo đen đang quỳ trong đại sảnh, dùng thanh âm khô khan như dáng người lão mà hỏi, “Nếu những lời ngươi nói không đúng sự thật, ngươi cũng biết hậu quả ra sao rồi đó?”
Thiếu nữ thân thể hơi run, trong đôi mắt vàng lộ vẻ sợ hãi, “Không dám!”
Các trưởng lão ngồi theo hình vòng cung, lấy đệ nhất trưởng lão làm trung tâm, ở bên trái đệ ngũ trưởng lão đang nhúc nhích thân mình béo tròn của mình, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm thiếu nữ trên mặt đất, nhưng lời nói lại hướng đến đệ nhất trưởng lão: “Đừng hù dọa cô gái nhỏ nha, người ta cũng là làm việc cho lão Thập, thông báo tin tức từ lão Thập, có chuyện gì cũng nên kiếm lão Thập đầu tiên, không liên quan đến cô gái này a!”
Đệ tứ trưởng lão hừ một tiếng, nói: “Nếu biết cô ta là người của lão Thập, thì sẽ không có ý niệm khác trong đầu.”
Ánh mắt thèm thuồng nhanh chóng nhạt đi, thay vào đó là một vẻ mặt khinh thường: “Hắn? Đông Phương Huyết tộc sao…”
Đến lúc này, tất cả mọi người đều trầm mặc nhìn về chỗ trống duy nhất bên phải không có người ngồi kia.
Đệ thập trưởng lão Lưu Niên là vị trưởng lão duy nhất thuộc Đông Phương Huyết tộc, bị Tây Phương Huyết tộc kỳ thị là điều không thể tránh được.
Cuối cùng, người có quyền uy nhất là đệ nhất trưởng lão mở miệng: “Tin tưởng phán đoán của lão Thập sẽ không sai, dù sao mùi vị của điện hạ không ai dám giả mạo, cũng không có ai có khả năng giả mạo.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ ma cà rồng quý tộc ở đây đều trầm xuống.
Từ khi Huyết tộc được khai sinh, gia tộc Duy Đa Lợi Á vẫn luôn là gia tộc thống trị, chế độ cha truyền con nối suốt mấy ngàn năm đã kiềm hãm thế lực của viện trưởng lão. Cuối cùng, sáu trăm năm trước, viện trưởng lão sau khi giẫm đạp lên Duy Đa Lợi Á để giành quyền mới phá vỡ cục diện bế tắc từ ngàn năm nay.
—— quân vương không hề quan tâm xử lý công việc, cả ngày chỉ lo hưởng lạc, vô cùng thoải mái, buông lỏng tinh thần, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho viện trưởng lão xử lý.
Cũng chính khi đó, địa vị của viện trưởng lão không ngừng tăng lên, đến nỗi có thể xử lý cả Nhị điện hạ của Tây Phương Huyết Chủng Cửu Vận.
Đến hôm nay, việc bọn họ muốn làm, chính là nghĩ cách diệt trừ kẻ nhìn qua có vẻ phóng túng lơ đãng nhưng thật ra lại vô cùng bí hiểm: Thiết Hy Nhĩ.
Chỉ có như vậy, mới có thể triệt để xóa sạch chế độ quân chủ tồn tại suốt mấy ngàn năm kia.
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể triệt để xóa sạch địa vị tối cao của gia tộc Duy Đa Lợi Á trong dòng thuần chủng ma cà rồng.
Vì vậy, việc cần làm trước mắt, chính là tìm ra điểm yếu của Thiết Hy Nhĩ điện hạ.
Ba giờ sáng, Hàn Dương giật mình tỉnh lại, sờ sờ gương mặt mềm mịn như trẻ con, đột nhiên có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ.
Từng mảnh nhỏ ký ức dần dần hiện ra trong đại não, cuối cùng liên kết lại thành một chuỗi hoàn chỉnh.
Thiếu niên tóc trắng tuấn mỹ kia, là em trai của Thiết Hy Nhĩ?
Vậy sao hắn lại đối với thiếu niên đó lạnh nhạt vậy?
Hắn còn vài lần liều mạng cứu mình, rốt cuộc là vì sao?
Không lẽ là có âm mưu gì đang diễn ra?
Những vấn đề cứ giống như bong bóng không ngừng thổi ra khiến cậu vô cùng khó hiểu.
Bỗng nhiên hắn giống như ảo thuật gia xuất hiện lù lù bên cạnh Hàn Dương, khuôn mặt tái nhợt của hắn ngay trước mắt, thiếu chút nữa cậu bị hắn dọa cho tắt thở.
“Anh muốn dọa chết người khác hả?!”
“Ta vốn là người từng chết một lần.”
“Vậy thì anh hồn phi phách tán đi.”
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
“… Anh mới là đàn bà, tất cả các người đều là đàn bà!”
Thiết Hy Nhĩ rất lịch sự không cãi nhau với cậu nữa, hắn tà mị cười: “Cảm thấy thế nào, có chỗ nào không khỏe?”
Sự thực chứng minh, nam nhân với khuôn mặt thiên sứ và cơ thể ác ma mà trở nên ôn nhu, mị lực đó tuyệt đối không người nào cưỡng lại được.
Chỉ thấy Hàn Dương rất thành thực lắc đầu: “I’ m fun, thank you!”
“Ồ? ” bất ngờ khi thấy cậu nói tiếng nước ngoài, Thiết Hy Nhĩ nhướn mày, suy tư một lát sau, hỏi, “Cái kia, người Trung Quốc các cậu có một câu ngạn ngữ nói thế nào ta… Nhận một giọt nước, đem… đem một dòng suối báo đáp? Đúng, chính là như vậy. Thế đó, ta đối với cậu không chỉ một lần cứu mạng đâu, không có suối để báo đáp, vậy bây giờ người Trung Quốc các cậu làm thế nào báo đáp đây?” 
“… Lấy thân báo đáp.”
Phi!!!!!
Nói xong Hàn Dương hung hăng tự mắng cái miệng mình nói bậy. Vì vậy vội vàng giải thích: “Không phải, ý tôi là ở Trung Quốc còn có một câu ngạn ngữ là, ‘Ban ân không báo đáp, báo đáp không ban ân’!” 
Thiết Hy Nhĩ dường như hiểu ra, gật gật đầu: “À… Là như vậy sao! ” nghĩ tiếp, lại nói, “Thế nhưng ta không phải là người Trung Quốc, cho nên không cần làm theo mấy câu ngạn ngữ đó. Em cứ lấy thân báo đáp ta đi!”

Tiểu Hàn đau khổ chìm trong vũng lầy, cậu nghĩ, bản thân và người này không chỉ quốc tịch khác nhau mà tư tưởng cũng hoàn toàn khác biệt. Nếu cứ tiếp tục cùng hắn tranh luận, cậu sẽ không chịu nổi mà phát điên mất.
Thiết Hy Nhĩ đôi mắt long lanh điềm đạm đáng yêu nhìn cậu, chờ mong câu trả lời của cậu.
Trong một lúc, Hàn Dương lại lâm vào thống khổ.
Nếu không phải đột nhiên có tin nhắn gửi đến, cậu hoàn toàn không biết phải làm sao.
“…”
“Sao vậy? ” nhìn bộ dạng ngây ra của cậu, Thiết Hy Nhĩ tò mò tiến đến bên cạnh cậu, liếc cái tin nhắn kia một cái, hỏi: “Con của em?”
“Tôi mới 22 tuổi, vẫn độc thân chưa kết hôn, con cái ở đâu ra a (#‵′) 凸!”
Thiết Hy Nhĩ nhướn mày: “Em lần trước không phải vừa khóc vừa nói với ta, em trên có song thân tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ mới trăm ngày sao. Vậy, đó là để lừa ta?”
“…”
“Đứa trẻ nói dối này! ” Thiết Hy Nhĩ không vui nhíu chặt lông mày, hai mắt cũng vì đó mà biến thành kim sắc, răng nanh trắng noãn nhô ra, dục vọng khát máu cũng lộ rõ.
Bị sự biến hóa của hắn dọa, Hàn Dương vô cùng sợ hãi, thân thể từ trên mặt giường lớn nhảy xuống, hai chân như đang cưỡi phong hỏa luân chạy tới phía cửa.
Nhưng cho dù cậu có là Lưu Tường1, cũng không thể sánh kịp tốc độ của ma cà rồng.
Thiết Hy Nhĩ hất mái tóc Lưu Hải2 lên, bắt đầu từ tốn đếm bước chân của cậu. 
Một…
Hai…
Ba…

Bước thứ mười, hắn xuất kích.
Hai tay vừa chạm tới cánh cửa khắc hoa văn đỏ thắm, bạn học Tiểu Hàn liền cảm giác cổ áo mình bị túm chặt, sau đó… thân thể bị ném vào trong quan tài.
“Em chạy cái gì, ta sẽ không ăn em. ” Thiết Hy Nhĩ ghé vào quan tài hỏi người đang nằm ở bên trong.
Hàn Dương bị hắn cố định ở trong quan tài không thể nhúc nhích, mùi thơm từ gỗ đàn hương tỏa ra kích thích toàn bộ xoang mũi, rất dễ chịu. Cậu thành thật nói: “Trời sắp sáng, tôi phải đi làm. Ngày đầu tiên báo danh, nên tích cực một chút!”
“Ồ? Thật không? Nhưng tin nhắn em vừa nhận được nói là buổi tối đi làm mà!”
Thực ra cậu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, đúng là buổi tối đến công ty làm việc, hơn nữa là đi làm, không phải là tăng ca bình thường.
“… ” người nào đó không phản bác được.
“Vẫn còn nói dối ta?!”
Điện hạ đang rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thiết Hy Nhĩ nhảy vào trong, đặt Hàn Dương nằm trên người mình, đầu tựa vào cổ cậu, dường như muốn phá vỡ những mạch máu ở dưới da cậu.
Dùng hàm răng chọc chọc huyết quản của cậu, Thiết Hy Nhĩ ôm chặt người đang run rẩy ở trên nói: “Biến em thành ma cà rồng, chịu không?”
Lắc đầu.
“Trong bảy ngày đầu sau khi ra đời ta sẽ chăm sóc em, bảo đảm em sẽ không có ý niệm muốn tấn công con người trong đầu.”
Mạnh mẽ lắc đầu.
Thiết Hy Nhĩ còn muốn trêu đùa đứa trẻ nói dối này thêm chút nữa, nhưng đến khi nước mắt cậu theo gương mặt trượt đến bên môi hắn, hứng thú liền bị mất đi.
Từ trong trí nhớ, hình ảnh đứa trẻ kia khóc bỗng hiện ra.
Chú thích:Lưu Tường (刘翔) : vận động viên điền kinh, huy chương vàng Olympic Athens 2004.

Lưu Hải : kiểu tóc mái phủ xuống ngay ngắn gọn gàng trước trán gọi là tóc Lưu Hải, nam nữ trẻ em đều có thể để. (kiểu như idol Hàn á ╮ (╯▽╰)╭)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.