Hành vi đào tẩu của Tạ Nguyên Bình khiến Triệu Thái sau đó cười mai mỉa :
- Thế đấy, bất luận tình đồng môn huynh đệ muội, cũng bất kể điều nghĩa hiệp lẽ ra phải có ở những ai tự xưng là danh môn chính phái, lão họ Tạ vẫn tham sinh úy tử đã đào tẩu tự lo thân. Chư vị còn xem lão là bằng hữu nữa thôi?
Phụ nhân họ Điềm tái mặt :
- Ý ngươi muốn kết liễu sinh mạng tất cả bọn ta?
Triệu Thái bĩu môi khinh khỉnh :
- Hãy cho tại hạ biết rõ về nhân vật đang ẩn ngụ ở Độc Mục sơn, ngay sau đó tại hạ lập tức phóng thích chư vị. Tất cả. Tại hạ không hèn hạ nuốt lời đâu, chỉ ngại chư vị không thật tâm với tại hạ mà thôi.
Phụ nhân họ Điềm thở dài, sau đó vừa len lén nhìn mọi người như để dò ý vừa đáp :
- Kỳ thực ta chỉ biết ẩn ở Độc Mục sơn có một nhân vật tự xưng là Độc Mục Tề Thiên. Và từ khi nghe biết đến giờ, ta chưa gặp mặt dù chỉ một lần.
Triệu Thái gật đầu :
- Được rồi, chư vị có thể đi. Riêng Trương chưởng môn cần phải lưu lại thêm một lúc nữa.
Trương Dực Cảnh chột dạ :
- Ta cũng biết về Độc Mục Tề Thiên tương tự họ, ngươi dù giữ ta lại cũng không thể dò xét gì được hơn.
Triệu Thái vờ như không nghe, cứ hối thúc ba nhân vật Côn Luân phái :
- Chư vị sao vẫn chưa đi?
Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-anh-nhan/1980057/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.