“Hoàng Bá công tử” vừa nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng, Hoàng Bá Thuần quay đầu lại.
Lương Chiêu Nghi vì đuổi theo Hoàng Bá Thuần mà thở gấp, chỉ vì là con nhà quan, từ nhỏ đã triền chân, nên bước đi so với những người khác có hơi khó khăn.
“Chuyện gì” thấy nàng đầu cúi cúi, thì Hoàng Bá Thuần lên tiếng hỏi.
“Cái này” từ đai hông, Lương Chiêu Nghi móc ra một vật “Mong công tử hãy nhận cho” nàng lấy hết dũng khí mới dám nói ra tấm chân tình của mình.
Đồng Tâm Kết (Là vật đính tình của thời cổ đại *chỉ chỉ* tấm ảnh ở trên ý)
Hoàng Bá Thuần hơi chấn động, không nghĩ tới loại thục nữ như nàng dám đi bày tỏ, dù nàng lương thiện, thùy mỵ, nhưng thật sự không hợp với hắn.
Vốn dĩ hắn muốn từ chối, nhưng khi thấy hai bóng người xuất hiện thì ma sai quỷ khiến, âm dương quái khí, Đồng Tâm Kết đã cầm chặt trong mu bàn tay của hắn.
“Ô, đại ca” rồi nhìn lại Lương Chiêu Nghi mặt cúi sát xuống đất, và tinh mắt nhìn thấy trong tay của đại ca hình như đang nắm chặt cái gì đó.
Khuôn mặt hiện lên rặn mây đỏ, Lương Chiêu Nghi thẹn thùng chạy đi.
Hoàng Bá Thuật mắt ti hí nhìn Hoàng Bá Thuần bằng ánh mắt chất vấn, Hoàng Bá Thuật chỉ thờ ơ thở dài “Chẳng có việc gì cả!” rồi thờ ơ xoay lưng đi ra khỏi khách trọ.
“Thật ra hai người đã xảy ra chuyện gì” không giấu giếm gì, hôm qua sau khi bị đại ca quở trách, hắn đã có chạy theo, thì đã chứng kiến hết thảy mọi việc, chỉ tiếc rằng hắn võ công không được tốt, tai không được thính, nên chẳng nghe được cuộc đàm thoại của họ.
Nhưng dùng đầu ngón chân để điếm, chắc hẳn đại ca của hắn đã làm tổn thương nàng rồi, nếu không nàng làm sao đứng khóc một mình giữa chốn đông người?
“Chẳng có gì cả” bờ môi mỏng nở lên nụ cười mỏng manh, sau đó chắp hai tay lại đằng sau, rồi di chuyển ra khách trọ.
Cũng tốt, so với Lương Chiêu Nghi, nàng quả thật thua rất xa, rất xa….
“Lão…chủ nhân, người không sao chứ” thấy Liễu Thiên Nguyệt từ khi lên xe ngựa đã trầm ngâm, nhất định là có quỷ, vì chủ nhân của họ không phải là hạng người im hơi lặng tiếng.
Nghe được giọng của Tố Lạc Hiểu, nàng lắc đầu, ngỏ ý không sao, rồi trầm ngâm tiếp.
Hoàng Bá Thuần, ngươi quá lợi hại, ta đã quá xem thường ngươi, ngươi cả gan dám thâu đi tâm của chủ nhân, ngươi làm cho chủ nhân ta như vậy, ta cũng không để cho ngươi sống yên ổn, Tố Lạc Hiểu thầm nghĩ.
Ánh dương vừa mới khuất, bọn họ đã đi vào nơi phồn thịnh nhất của Thần Trường quốc, là – kinh thành.
Vén màn cửa lên, đây là lần thứ hai, nàng đặt chân vào kinh thành, nhưng nàng vẫn chưa giảm đi nổi sợ hãi của ba năm về trước, nó mãi mãi là cơn ác mộng đối với nàng…
“Tần công tử, công tử không sao chứ” nhìn thấy Liễu Thiên Nguyệt dùng sức nắm chặt lấy quần của mình thì Lương Chiêu Nghi thuận miệng hỏi.
Nâng gọng kính lên sóng mũi, nàng lắc đầu “Ân, không sao”
Tố Lạc Hiểu vươn tay, nắm chặt tay nàng, tựa như trấn an cảm giác thấp thỏm không yên của nàng.
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, hai người đã về” xe ngựa vừa dừng tại cửa phủ, lão nô bộc cung kinh đứng trước cửa, nở lên nụ cười phúc hậu, chào đón thiếu gia của mình.
Vén màn cửa lên, Hoàng Bá Thuần chỉ lãnh mạc “Ừ”, lúc này Lương Chiêu Nghi vừa bước xuống, hắn hướng tới lão Phúc “Sai người tiễn Lương tiểu thơ về Đô Thắng phủ”
Trước khi đi Lương Chiêu Nghi ngượng ngùng nhỏ nhẹ nói “Ta chờ ngài” rồi bỏ đi.
Lão Phúc có vài phần sửng sốt, nhìn lại thiếu gia nhà mình, sau đó lập tức di dời ánh nhìn đi chỗ khác vì Hoàng Bá Thuần nhìn thật khủng bố đi.
Khi Liễu Thiên Nguyệt vừa bước chân xuống thì sắc mặt nhợt nhạt, thập phần khó coi, ngay cả đi lại còn phải nhờ Tà Tịch – một trong thất huynh đệ Thất Sát Tinh giúp đỡ.
Tà Tịch ẵm lấy nàng với tư thế như mẹ bồng con, rồi nói “Cảm phiền”
Hắn không dám hướng tới Hoàng Bá Thuần cầu khẩn điều gì, bởi vì hắn cũng như lão Phúc…, mặc cho là sát thủ giết người không chớp mắt, nhưng là chủ nhân của họ, vẫn quan trọng hơn.
Hoàng Bá Thuật tựa tiếu phi tiếu, ném cho Hoàng Bá Thuần nụ cười nhạo báng “Theo ta”
“Chủ nhân, vị công tử đó là…” không chủ nhân của hắn tới Tuyết Sơn thỉnh Đồng Lão sao? Vì sao lại mang một tiểu bạch kiểm, vừa yếu ớt, bệnh tật về nhà?
“Không nên lo chuyện bao đồng” rồi xoay người đi vào nhà.
Lão Phúc chết lặng tại môn, rồi thở dài, quả thật thiếu gia nhà ông càng ngày càng không có tính nết con người…
“Tần công tử, ngươi bị chứng say xe?” lúc nãy chẳng tiện hỏi, hiện tại Hoàng Bá Thuật mới mở miệng, thoải lòng hiếu kỳ của mình.
“Không….chẳng qua…mệt quá độ…” thanh âm yếu ớt nức quãng từ trong vọng ra, Hoàng Bá Thuật ngồi tại thính phòng có chút không đành lòng nói “Vậy Tần công tử hãy nghỉ ngơi đi, không phiền”
“Ừ” rồi sau đó nàng khép nghiền đôi mắt nặng trĩu xuống, từ từ đi vào giấc ngủ
Đóng cửa lại, Hoàng Bá Thuật nhìn lấy hai tỳ nữ nhà họ Tố, từ trong đáy mắt họ, hắn nhìn được sự căm ghét tột độ của họ đối với hắn, thì hắn thầm oán: Đây là tai họa do đại ca ta gây ra mà, sao lại đổ lên đầu ta? Aiz, có lẽ câu: quýt làm cam chịu là đúng đi.
Cất đi suy nghĩ, hắn cũng nên đi thôi, bởi vì hắn chưa muốn bị hai vị nữ tỳ trung thành soi mói đời tư đâu.
Sau thẳm trong cánh rừng lớn, trong một hang động.
“Cuối cùng hắn cũng về rồi sao?”
“Ân”
Nằm trên ghế quý phi, nữ nhân khoác lên mình lớp da cáo trắng mịm, so với 6 năm trước, dung nhan đã có sự thay đổi, nét ngây thơ lương thiện đã biến mất, đổi lại là nét đẹp tà mị tới sắc xảo.
“Vậy hắn có mời được Đồng Lão?”
“Chỉ thấy một tiểu bạch kiểm với hai đại nam nhân, cùng hai nữ nhân….”
“Còn gì nữa?” thấy hắc y nhân có chút ngập ngừng, thì đôi mắt của nữ nhân lộ ra chút tà khí.
“Còn có hai cô nương, một ăn mặc như thiên kim tiểu thơ, kẻ đằng sau là nha hoàn, được người của Hoàng Bá phủ tiễn về Đô Thống phủ”
“Nói vậy, là họ cùng nhau lên đường suốt mấy ngày nay” từ ghế quý phi, nữ nhân xúc động, nâng người dậy.
“Chắc là vậy…” vừa nói xong thì đã bị gối mộc anh [1] đập vào người “Chắc hay không chắc!” khi nữ nhân nổi đóa, quả là đáng sợ.
Dù đau thấu xương, hắc y nhân vẫn chấp tay hành lễ “Vì người của Tuyết Sơn toàn là tinh anh, võ cao siêu quần, nên chúng thuộc hạ không thể tiếp cận sát quá…”
“Vậy ngươi không phải là tinh anh, ngươi không có nội công thâm hậu, võ công siêu quần?” nhướng cao mày chất vấn.
“Thuộc hạ vô dụng” hắc y nhân quỳ sập xuống, xin nhờ, hắn là con người, không phải là tiên nhân, làm sao cùng lúc đấu lại với nhiều cao thủ khác?
“Ngươi” nghiến răng, trên trán nữ nhân thụ kích tới nổi gân xanh, rồi gương cao âm điệu “Phế thải, toàn bộ là phế thải”
Tất cả các thuộc hạ ở xung quanh cũng không dám lên tiếng, chỉ dám cúi thấp đầu, vì từ ngày chủ nhân bị hưu, tính tình trở nên quái gở, thậm trí còn hay lôi từng điểm của hạ nhân ra mà bắt lỗi, đã có rất nhiều người chết thảm dưới tay nàng, vì vô ý làm phật lòng nàng.
Aiz, ai bảo kiếp trước họ không tích đức, nên kiếp này mới phải hầu hạ một chủ nhân tính tình hung tàn như vậy, cũng chẳng biết khi nào họ cùng chung số phận với những người kia đây…
Nguyên lai người này chính là Huyền Vũ Dạ Tuyết, từ khi bị Hoàng Bá Thuần phản bội, nàng đã biến chất, trở thành một ác nhân, làm toàn chuyện xấu, khiến nhiều người chán ghét.
Tình?
Cuối cùng là gì? Lại có thể đem một lương hảo thiếu nữ biến ra thành cái dạng này…
Nếu biết, thì từ cổ chí kim đã không có nhiều người hãm sâu vào dẫn tới không lối thoát.
Gối mộc anh [1] Là gối bằng gỗ, hình vuông, coi phim về cổ đại, chắc hẳn các bạn đã từng thấy qua rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]