Nàng đã ngủ thật ngon, tới khi xe ngựa dừng hẳn mới mở mắt ra, nàng không kiên nể gì mà dang rộng hai tay, ngáp thật to “Oa~~~”
“Thật sảng khoái” rồi lại nhắm nghiền mắt vào, hồi lâu nàng mới mở to mắt ra, với vẻ mặt chấn động “Ách…”
Ba ánh nhìn, ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, họ đều không thể tin nổi đây chính là cử chỉ của một người quyền cao chức trọng, của một nữ nhân.
Còn Tố Lạc Quyên thì sớm diện kiến thói nhếch nhách của chủ nhân mình rồi, nhưng là nàng vẫn thầm cảm thán.
“Thật…thật có lỗi” vì chột dạ, nên ta ăn nói cà lăm, nhưng là sao ta vẫn không cảm thấy mình có lỗi nhỉ?
“Đã tới” Hoàng Bá Thuật chỉ cười xòa rồi nhắc nhở.
“Ồh” không đợi ta đứng dậy, Hoàng Bá Thuần đã lướt ngang qua người của nàng.
Chính hành động này làm cho ta cảm thấy có gì đó không ổn lắm….
Từ lúc xuống xe, cho lúc ăn cơm ở quán trọ ra thì ta không còn thấy bóng dáng của Hoàng Bá Thuần nữa, lúc này ta mới hỏi “Đại ca ngươi giận ta? Vì ta đã đè lên vai hắn lâu như vậy?”
Hoàng Bá Thuật vẫn điềm đạm từ tốn ăn cơm “Không đâu!” theo hắn, đại ca không phải là loại người mỏ nhọn như vậy.
“Nhưng là….” rồi thở dài, ta thật sự không dám nói tiếp vì ánh mắt của thuộc hạ của ta, nhìn ta có chút trách oán.
Cả buổi tối này, ta cứ cảm thấy khó chịu, bồn chồn trong người, tâm có chút kỳ lạ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-vu-da-nguyet/2495300/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.