Chạy nhanh vào rừng sâu, tiếng la hét thống khổ của Hoàng Bá Thuần vẫn không dứt.
Chân bất lực, ngã khụy xuống đất, phải, hắn chính là hung thủ trực tiếp giết hại nàng, hắn là hung thủ, hắnlà tội đồ, hắn là kẻ dáng chết “AAAAAAAA” hắn chỉ biết hét lên để phát tiết nổi đau trong tâm hắn.
Sau một hồi loạng choạng thì hắn đi tới căn nhà gỗ, vốn dĩ rất ấm áp, nơi này luôn có người yêu bé nhỏ của hắn, luôn đứng trước cửa chào đón hắn, nụ cười của nàng luôn ngọt ngào, khiến hắn ngọt tậm tâm can.
Nhưng giờ đây chỉ còn sự lạnh lẽo đón chào hắn, chỉ còn hình ảnh của nàng quanh quẩn nơi này.
<<Nếu như….người ta nói nếu như thôi nha>>
<<Ân>>
<<Nếu như…người ta có mệnh hệ nào đi trước chàng, chàng có quên người ta không>>
<<Ngốc tử, ai cho nàng nghĩ bừa, ta sẽ dùng cả đời để bảo vệ nàng, nàng không được rời xa ta>> nói xong hắn liền ôm lấy nàng vào lòng.
Khi đó thân thể nàng rất mềm mại ấm áp, không như hôm đó, nàng rất lạnh, toàn thân cứng ngắt, thân thể nàng thật lạnh, khiến hắn đau đớn
“Không” hắn rống lên một cách đau khổ, đây mãi mãi là ác mộng là một hồi ức đau khổ của hắn.
Giọt nước mắt bất giác chảy xuống, hắn chưa từng khóc, hắn chưa từng khóc kể từ hồi mẫu thân hắn tạ thế, nhưng là giờ đây, hắn rất thương tâm, hắn rất nhớ nàng….
Hoàng Bá Thuần quỳ trước phần mộ của một kẻ vô danh mà khóc rống lên, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-vu-da-nguyet/2495270/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.