*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Nói thật, Vô Phương rất do dự, làm vậy khá là mạo hiểm, nàng cảm thấy bọn họ đã đánh giá thấp lão yêu kia rồi. Nhưng Lộc Cơ và Chấn Y đều bày tỏ phải thử một lần, dáng vẻ lại như nắm chắc phần thắng. Nàng biết Lộc Cơ muốn gì, nhưng lại không nhìn thấu dụng ý của Chấn Y. 
“Đồ đệ, ngươi có biết làm thế nguy hiểm lắm không? Ngộ nhỡ Bạch Chuẩn chay mặn đều ăn tất thì ngươi phải gả làm nương tử hắn đấy.” 
Chấn Y sững sờ, “Nãy giờ sư phụ mãi nghĩ tới vấn đề này sao? Sư phụ nhận ta làm đồ đệ gần hai tháng rồi, đã dạy cho ta thủ pháp nắn xương nhưng lại không chỉ cho ta biết hướng đi của kỳ kinh bát mạch.” Y cúi đầu giật giật vạt áo, “Ta không có khả năng nhìn ban đêm tốt như mọi người. Lúc đó ta bị mấy ngọn đèn xanh kia lập lòe làm hoa mắt, bằng không ta thật sự rất muốn lý luận với Bạch Chuẩn, hắn ta độc đoán hống hách như thế thì có khác gì ép cưới đâu?” 
Có gì mà lý luận chứ, tên đó vốn không phải là hạng có thể nói phải trái. Vô Phương xoay người lục lọi trong bọc y phục lấy cái hộp đựng bọ cạp ra. Khi lên đường nàng đã mang theo tất cả gia sản, Quán Thương Hải cứ nằng nặc nhét con vậy này vào túi nàng, bây giờ không muốn cũng không được. Nàng mở hộp ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-trung-mi/2156718/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.