Hôm nay cần phải đi đưa trang phục tới cho tân nương dẫu rằng Yểm hậu nhà cậu ta biết tự biến đổi diện mạo, giống như tối qua vậy, nếu bỏ qua chuyện có dụng ý khác thì có thể nói là đẹp đến nổ cả mắt. Mặc váy đỏ đẹp mà không tục, căn cơ phải tốt lắm mới được thế. Lúc ấy Ly Khoan nhìn sang lệnh chủ theo bản năng, tất nhiên cậu chàng không thấy được biểu cảm hay ánh mắt của lệnh chủ, nhưng cái miệng đen ngòm chĩa thẳng vào Yểm hậu kia đã cho hay lệnh chủ sớm nhìn đến mê mẩn rồi.
Ly Khoan bật dậy nhảy đến chỗ lệnh chủ, trời hửng sáng, hương thơm nồng nàn tỏa ra từ tuyết liên xộc thẳng vào khoang mũi. Cậu ta hỏi: “Chúa thượng về nhanh thế? Có gặp Đào Ngột không?”
Với sức chiến đấu của lệnh chủ thì một con Đào Ngột chả tính là gì, chàng vừa đập đập tay áo vừa nói: “Có, ta đã đánh gục nó rồi.”
Đào Ngột là một trong tứ đại hung thú, mặt người chân hổ, chuyên ăn yêu quái, cho nên yêu ma bình thường chẳng con nào dám mò lên núi Quả Ngân. Ấy thế mà lệnh chủ nhà cậu ta lại đi vì tình yêu rồi còn quay về nguyên dạng, Ly Khoan đi quanh chàng một vòng, phát hiện chàng vẫn khỏe như trâu, không xước tí da nào.
Cậu ta chẹp miệng, “Chúa thượng thần thông thật, thuộc hạ cứ tưởng phải mất ít nhất hơn canh giờ chứ.”
Lệnh chủ nói không hề gì, “Bổn đại vương đang gấp.”
Với tốc độ này thì hẳn chỉ một quyền đã giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-trung-mi/2156717/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.