Không có trợn mắt cũng không có nghiêm mặt, y chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Nếu tuyệt vọng thật thì buông tay đi, tốt cho cả hai bên. Nhưng nhìn dáng vẻ y kìa, trên mặt rành rành bốn chữ ‘không hề cam lòng’. Bất kể y có xem nàng là Hoa Dữ thật hay không, hễ đã cầu mà không được thì sẽ điên cuồng đến đau đớn, nhất định sẽ tìm đường phát tiết. Bất hạnh thay, nàng và lệnh chủ đã trở thành đối tượng để y trút giận.
Chẳng phải năm đó y và Bạch Chuẩn qua lại rất tốt sao, cớ gì giờ lại trở mặt thành không quen biết vậy? Một vị Thần Phật hung ác ích kỷ như thế về lại chỗ cũ, không biết tương lai Phạn Hành Sát Thổ sẽ ra sao nữa. Y không nói gì đã phất tay áo rời đi như thế càng khiến Vô Phương luống cuống. Nàng đã cố hòa nhã không nói lời tổn thương y, nhưng bị từ chối tức là đã tổn thương, y đã nhận định vậy rồi. Sau khi hộ pháp khôi phục toàn bộ ý thức, chẳng ai biết sẽ kích động ra Phật tính hay Ma tính cả.
Nàng lật đật bước lên cản y lại, “Tôn giả, chúng ta không có ý định chọc giận ngài.”
Ánh nắng trên cửa chiếu xuống đỉnh đầu, khiến hàng mi y như một lớp lông vũ màu bạc ngạo mạn hơi rũ, “Ý của nàng đã quá rõ, không cần thiết giải thích thêm nữa.”
“Tôn giả…” Nàng giang tay ra chặn đường y lại, “Chúng ta còn có thể nói tiếp.”
Y bật cười để lộ hàm răng trắng tắp, song nụ cười chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-trung-mi/2156654/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.