Kiệt kiệt Kiệt... Trong tiếng cười lớn âm trầm khủng bố, luồng thần niệm của Hồng Quân lão tổ và Bàn Cổ tổ sư lần lượt băng diệt, thần cách của hai người trong khởi nguyên long mạch đều dao động kịch liệt, nhưng lại không giống Lục Áp tự bạo thần cách. Không phải hai người không nỡ hy sinh, mà biết giờ phút này nếu như hy sinh, không thể nghi ngờ là nối giáo cho giặc. Năng lượng ẩn chứa trong thần cách của Lục Áp không kém hơn so với hai ngươi, nhưng nháy mắt dung nhập vào khởi nguyên long mạch liền bị Phụ Thần Thần Tộc sống lại cắn nuốt, chẳng những không tăng cường phong ấn, ngược lại hóa thành lực lượng của Phụ Thần Thần Tộc. - Ngày bổn hoàng đột phá phong ấn không còn xa nữa đâu, đến khi đó chính là lúc bổn hoàng luyện hóa thần cách của hai người các người và Nữ Oa...Kiệt kiệt kiệt... ... Sau khi sàng lọc ký ức của Thiên Diệp xong, Dương Thiên Lôi mở di động ra, "tút tút tút" tức thì từng tin nhắn liên tiếp truyền đến, khoảng hai ba mươi tin, không ngờ tất cả đều là tin nhắn của Trương Nhã Tĩnh trong ba ngày này, làm cho Dương Thiên Lôi cảm thấy buồn cười chính là, tin tức của nha đầu kia phát ra trước sau như một không có "dinh dưỡng", không thấy chút ám muội nào, chẳng qua so với dĩ vãng bá đạo hơn mấy lần, không ngờ đều giống như tin nhắn lừa đảo, nào là xử lý chứng minh, cho vay ngắn hạn, trúng thưởng...Những tin nhắn này, Dương Thiên Lôi đương nhiên biết, Trương Nhã Tĩnh là không muốn làm cho đám người Tống Hiểu Phân sau khi thấy, vì mình mà gây ra phiền toái. Nhìn nhìn thời gian đã là hơn bốn giờ rạng sáng, lúc này gọi điện thoại cho Trương Nhã Tĩnh hiển nhiên không thích hợp, nhưng, ngay lúc Dương Thiên Lôi buông điện thoại xuống thì lại có một tin nhắn tới. - Đêm dài đằng đẵng, ngài tịch mịch cô đơn, lẻ loi không có ai bên cạnh sao? Muội muội xinh đẹp bồi tán gẫu, một phút chỉ cần hai đồng, xin mời. - Khụ khụ...Nha đầu kia vẫn chưa ngủ sao? Sau khi Dương Thiên Lôi đọc nội dung tin nhắn, thiếu chút nữa phun ra, trong đầu không kìm lòng nổi nghĩ đến khi Trương Nhã Tĩnh phát ra tin nhắn này có tâm trạng thế nào? Tịch mịch cô đơn lạnh lẽo! Lắc lắc đầu day dứt, nhưng trên mặt Dương Thiên Lôi lại hiện ra một vẻ đáng khinh, "tích tích" nhắn trở lại một tin, bốn chữ ngắn gọn theo một dấu chấm hỏi: - Ngày khác được không? Rất nhanh Trương Nhã Tĩnh liền nhắn lại: - Anh về rồi à? Về lúc nào thế? Nhớ anh, rất nhớ anh... - Mới về lúc hơn một giờ, ca cũng nhớ em. Xem hiểu tin nhắn của ca không? - Tin nhắn gì? Không có nhìn thấy a...Anh gửi tin sao? Trương Nhã Tĩnh đơn thuần nào biết rằng Dương Thiên Lôi đáng khinh như vậy, hoàn toàn không biết bốn chữ "ngày khác được không" ẩn chứa thâm ý a, còn cho rằng Dương Thiên Lôi không có thời gian cùng mình tán gẫu. - Ngu ngốc...Hiện tại ở nhà không? Trương Nhã Tĩnh không hiểu, đương nhiên Dương Thiên Lôi không thể tiếp tục nói, dù sao từ "ngày" thật sự là hơi bạo một chút, biết thì hiểu, không biết sẽ không hiểu, một khi giải thích, nha đầu đơn thuần này, nếu không tiếp thụ được sẽ coi mình là đồ cầm thú. - Có! Có thể gọi điện không? Em...Muốn nghe thanh âm của anh... Trương Nhã Tĩnh đã bò ra khỏi chăn, cầm di động, ngón tay xinh đẹp bấm số rất nhanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập kích động. Không thể không nói, tuy rằng Trương Nhã Tĩnh liều lĩnh, cũng không so đo hết thảy lựa chọn ở chung với Dương Thiên Lôi, nhưng sau khi bản thân hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho Dương Thiên Lôi, gần gũi một lần, đã hiện tại đã là hai tháng không gặp. Nếu như trong lòng không có ủy khuất, đó là không có khả năng, chẳng qua nàng không muốn biểu lộ ra thôi. Nữ nhân như băng dán, nhất là khi một nữ nhân chân chính yêu một nam nhân, hận không thể mỗi một ngày, mỗi một giờ mỗi một khắc đều cùng nam nhân mình yêu dính cùng một chỗ. Trương Nhã Tĩnh há lại không muốn cơ chứ? Chỉ có điều, loại tình huống kia, Trương Nhã Tĩnh thủy chung không dám yêu cầu xa vời mà thôi. Nàng yêu cầu không nhiều, chỉ cần cách vài ngày có thể gặp một lần là được rồi. - Hay là, em ra ngoài? Anh bây giờ tới đón em, lập tức có thể đến cổng tiểu khu nhà em. Sau tám giờ, anh còn có việc. Dương Thiên Lôi trả lời. Lăng Hi vừa mới đến, ngày mai nhất định phải cùng Lăng Hi đi dạo ở Ma Đô, đây cũng là chuyện tình không có biện pháp. Cho nên Dương Thiên Lôi chỉ có nhân khoảng hở thời gian này đi gặp Trương Nhã Tĩnh. Nếu không trong lòng sẽ không yên tâm. Huống chi, Dương Thiên Lôi cũng rất muốn gặp Trương Nhã Tĩnh. - Tới nhà của em được không? Ba em đi vắng rồi. - Được! Anh lập tức qua. Sau khi Dương Thiên Lôi gửi tin nhắn đi liền trực tiếp thay quần áo, đẩy cửa sổ ra, biến thành một cơn gió, lăng không mà đi. Giờ phút này, Dương Thiên Lôi hấp thu hai đại yêu nghiệt Thần Tộc, cho dù là trạng thái hóa phàm, nhưng năng lực có được đã tới cảnh giới cực kì khủng bố, trong nháy mắt liền tới trong tiểu khu chính phủ. Sau khi Trương Nhã Tĩnh nhận được hồi âm của Dương Thiên Lôi, trong lòng kích động, nàng mặc đồ ngủ, mới vừa nhảy xuống giường, chuẩn bị thay quần áo để đón Dương Thiên Lôi thì chợt nghe tiếng chuông cửa. - A? Trương Nhã Tĩnh lập tức cả kinh, sẽ không phải là lão ba trở lại chứ? Không đúng, lão ba trở về lúc này nhất định sẽ không nhấn chuông cửa. Kẹt... Ngay lúc Trương Nhã Tĩnh có chút kinh hoảng đi về phía cửa phòng khách, không ngờ cửa tự động mở ra, một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt Trương Nhã Tĩnh. Trương Nhã Tĩnh mở to hai mắt nhìn, sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, liền lập tức nhào tới trong lòng Dương Thiên Lôi. Sau khi Dương Thiên Lôi ôm lấy Trương Nhã Tĩnh liền đóng cửa lại. - Ách...Đây là ba em? Ngay khi Dương Thiên Lôi ôm Trương Nhã Tĩnh đi về phòng nàng, thấy được khung ảnh bày ở phòng khách, ảnh chụp là của Trương Nhã Tĩnh cùng với một nam nhân trung niên. Nam nhân trung niên kia không phải ai khác, chính là Trương phó thị trưởng mà Dương Thiên Lôi đã gặp qua. - Ừ... Truyện Sắc Hiệp Trương Nhã Tĩnh vẫn chưa hề nói cho Dương Thiên Lôi biết Trương phó thị trưởng chính là cha nàng. Nàng cảm thấy không cần phải nói, cũng miễn làm cho Dương Thiên Lôi băn khoăn, trái lại ảnh hướng đến quan hệ của bọn họ. Bất quá hiện tại, Trương Nhã Tĩnh không quan tâm Dương Thiên Lôi biết hay không, bởi vì rõ ràng, đừng nói phó thị trưởng, ngay cả thị trưởng, bí thư thị ủy, hoặc là quan chức cấp cao khác, chỉ sợ Dương Thiên Lôi đều không để vào trong mắt. - Chẳng thể trách lúc trước cho cô ngốc nhà em ngồi trên xe... - Anh mới là đồ ngốc! Em...Rất nhớ anh...Lão... Trương Nhã Tĩnh ôm cổ Dương Thiên Lôi, dường như cố lấy dũng khí rất lớn, nói. Chỉ có điều, cái chữ "công" kia vẫn không thể nói ra miệng. Xã hội hiện nay, bạn trai bạn gái một khi xác định quan hệ, xưng hô thân thiết nhất bình thường đó là lão công lão bà. Tuy rằng Trương Nhã Tĩnh chưa bao giờ yêu đương qua, tuy nhiên bằng hữu bên cạnh xưng hô "lão công, lão bà" thì có khắp nơi. Nhưng khi xảy ra đến trên người nàng, thì lại ngượng ngùng khó có thể mở miệng. - Lão cái gì? Dương Thiên Lôi một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Trương Nhã Tĩnh, một tay ôm lấy bờ mông, vừa mở cửa đi vào phong ngủ, vừa ngưng mắt nhìn Trương Nhã Tĩnh thần tình ngượng ngùng hỏi. - Lão...Công... Sau khi Trương Nhã Tĩnh vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lồng ngực của Dương Thiên Lôi, thấp giọng nói. - Ừ, lão bà ngoan...Tiếp tục kêu hai tiếng...Lão công hảo hảo thương em... - Lão công, lão công, lão công...Lão công! Ngô... Nếu như Trương Nhã Tĩnh đã mở miệng, trong lòng hiển nhiên không còn chướng ngại, hơn nữa rõ ràng Dương Thiên Lôi thích, chẳng qua liên tiếp kêu vài tiếng, tiếng sau to hơn tiếng trước, tức thì trực tiếp bị Dương Thiên Lôi dùng miệng chặn lại. Tiểu biệt thắng tân hôn! Trương Nhã Tĩnh trải qua nỗi đau phá thân, hai tháng nghỉ ngơi hồi phục, mỗi lần nghĩ đến điên cuồng đêm đó Trương Nhã Tĩnh, trái tim của Trương Nhã Tĩnh đều đập rộn lên, cảm thấy xấu hổ vì sự điện cuồng của mình, thậm chí có chút hoài nghi mình có phải là siêu cấp dâm nữ trong truyền thuyết. Nhưng một tháng này, tuy rằng nàng lúc nào cũng nhớ đến Dương Thiên Lôi, nhưng chỉ là nhớ Dương Thiên Lôi mà thôi, chứ không có nghĩ đến loại chuyện kia. Nhưng hiện tại, chỉ vừa mới bị Dương Thiên Lôi hôn lên, cả người nàng liền mềm nhũn...Hận không thể trực tiếp hòa tan vào trong thân thể của Dương Thiên Lôi... Chiếc giường một thước năm, không lớn không nhỏ, khi Dương Thiên Lôi mút lấy cái lưỡi thơm tho trắng mịn kia, đến giữa phòng, trực tiếp ngã xuống giường, mãi đến khi Trương Nhã Tĩnh thở gấp liên tục, Dương Thiên Lôi mới đổi mục tiêu, hôn lên gáy ngọc, sau tai của Trương Nhã Tĩnh, dần dần dời xuống...Đồng thời móng vuốt đáng khinh đã bắt đầu làm việc, cởi áo ngủ của Trương Nhã Tĩnh ra... Da thịt trắng mịn, hai vú căng tròn, vòng eo mảnh khảnh... Không đến vài phút đồng hồ liền bị Dương Thiên Lôi tập kích khắp cả, cảm thụ thân thể uyển chuyển nóng bỏng kia, Trương Nhã Tĩnh thở gấp liên tục, đã không kìm lòng nổi phát ra tiếng rên rỉ, Dương Thiên Lôi rất nhanh cởi quần áo của mình ra, hai thân thể hoàn toàn để trần, lập tức quấn vào nhau. Trương Nhã Tĩnh khẽ cắn bả vai của Dương Thiên Lôi, thân thể run rẩy bị cái vật cứng rắn nóng rực kia của Dương Thiên Lôi phân khai hai chân... Đào nguyên ướt át trắng mịn. - A... Ký ức lần trước ngoại trừ điên cuồng vẫn là điên cuồng, mà lần này, làm cho Trương Nhã Tĩnh càng thêm ngây ngất, càng cảm thụ mãnh liệt hơn, tựa hồ lúc này đây mới là chân chân chính chính hoà vào nhau, linh nhục hoà vào nhau... Nàng có thể rõ ràng cảm ứng được Dương Thiên Lôi ôn nhu, cuồng dã cùng với tình yêu dành cho mình... Nàng nhạy cảm, vài phút đồng hồ ngắn ngủi liền co rút ôm chặt Dương Thiên Lôi, cùng lúc đó cảm thấy bản thân... Dương Thiên Lôi tràn ngập yêu thương đình chỉ hành động điên cuồng, ôn nhu hôn môi vuốt ve Trương Nhã Tĩnh, cho đến khi thân thể Trương Nhã Tĩnh chậm rãi khôi phục, tốc độ lại dần dần nhanh hơn. Gần một giờ, khi Trương Nhã Tĩnh liên tục "khống chế không nổi" co rút đến lần thứ năm, Dương Thiên Lôi bởi vì cưng chiều Trương Nhã Tĩnh, cũng không tiếp tục kiên trì, lập tức phát ra tiếng gầm trầm thấp, triển khai thế tiến công cuối cùng, cuối cùng cái vật cứng rắn nóng rực dưới sự ép chặt cùng co rút, phun mạnh ra. - Lão công...Em yêu anh... Tuy rằng Trương Nhã Tĩnh cả người mỏi nhừ không còn chút lực lượng, rất muốn như vậy ngủ đi, nhưng nàng lại luyến tiếc, dựa vào trên người Dương Thiên Lôi, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói. - Trong lòng ủy khuất phải không? Dương Thiên Lôi vuốt ve thân thể mềm mại của Trương Nhã Tĩnh, dịu dàng nói. - Không ủy khuất. Chỉ cần trong lòng anh có em, không vứt bỏ em...Cái gì em cũng không để ý... - Yên tâm đi, sao lão công có thể vứt bỏ lão bà chứ? Vô luận ở đâu, lão công cũng sẽ dẫn em theo... Dương Thiên Lôi nói: - Hơn nữa, sẽ không để cho em luôn mãi trốn tránh, qua một thời gian, em tham gia với các cô ấy đi...Đừng lo lắng, các cô ấy so với em lý giải hơn nhiều...Nha đầu ngốc nhà em, còn không biết ca rốt cuộc là người như thế nào, liền liều lĩnh dán hình lên...Những cái này em dán lúc nào? Dương Thiên Lôi nhìn thấy trong phòng Trương Nhã Tĩnh khắp nơi đều là hình của hắn, một số là khi chiến đấu ở bãi biển, một số là khi mình chơi bóng rổ ở trường, hiển nhiên Trương Nhã Tĩnh lúc nào cũng đều chú ý đến tin tức của minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]