Lúc này, Dương Thiên Lôi biết, chính mình gặp dị biến một lần nữa, thế nhưng gặp gỡ từ lúc băng diệt và tâm tình lo lắng thống khổ phảng phất như hàng tỉ năm đã khiến tâm tình của hắn đã đạt tới cảnh giới nhìn nước thì là nước, không sợ hãi, không lo nghĩ, hơn nữa lúc này hắn căn bản không có tâm tình suy nghĩ cỗ lực lượng thôn phệ huyền ảo này sẽ đưa hắn tới nơi nào, sẽ gặp phải tràng cảnh ra sao, tất cả ý niệm của hắn đều chìm đắm trong cảm ngộ ảo diệu sinh mệnh sinh ra. Đúng vậy, là sinh mệnh sinh ra, không phải là trọng tổ thân thể. Từ ý niệm thuần túy diễn biến thành một tế bào giản đơn, sinh ra tế bào có khí tức sinh mệnh, toàn bộ quá trình Dương Thiên Lôi dĩ nhiên có kỳ vọng thời gian chậm lại. Bởi vì, trong toàn bộ quá trình diễn biến, sở học, sở ngộ suốt đời của hắn đều bị phá nát trọng tổ, hắn phảng phất giống như tiếp xúc tới bản nguyên đại đạo chân chính. Đó là một trình tự hoàn toàn mới, mặc dù Dương Thiên Lôi chưa từng cảm ngộ qua năng lượng bản nguyên bước vào Chân Tiên cảnh, thế nhưng giờ khắc này hắn lại có thể rõ ràng vô cùng, trình độ lĩnh ngộ đối với đại đạo của hắn đã đạt tới cấp bậc hoàn toàn mới, thậm chí còn là cấp độ Thiên Tiên cảnh cũng không thể đạt được. Ầm ầm… Dương Thiên Lôi đang chìm đắm trong huyền diệu đại đạo, căn bản không hề có khái niệm thời gian, cũng quên đi thời gian trôi qua, không biết bao lâu sau, ý niệm bỗng nhiên truyền tới một tiếng nổ, bỗng nhiên khiến Dương Thiên Lôi giật mình tỉnh giấc, trong sát na giật mình tỉnh giấc này, hắn cảm thụ được lực lượng thôn phệ kia trong sát na mãnh liệt hơn trăm nghìn lần, ngay sau đó ý thức từ sau đại băng diệt cũng không hề biết mất, cũng không thể dừng lại được, dĩ nhiên lần đầu tiên ý thức đình chỉ, đánh mất toàn bộ nhận biết. Trong nháy mắt khi đánh mất ý thức, Dương Thiên Lôi thấy được vũ trụ hình thức ban đầu trong Linh Đạo Động, vô số quang điểm trong vũ trụ hình thức ban đầu vờn quanh một quang điểm có chu vi vô cùng to lớn, quang điểm thật lớn kia đã ẩn chứa một tia khí tức sinh mệnh, kia chính là bản thân sao? Giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm ứng được hắn và vũ trụ hình thức ban đầu có hàng nghìn hàng vạn liên hệ, thế nhưng không kịp cảm ngộ tỉ mỉ liền mất đi ý thức. Không trong không ngoài, không lớn không nhỏ, vô biên vô hạn, không hư không thực, không có thời gian, không có không gian, không có vật chất, không có tinh thần, là một phiến thanh minh, lại là một phiến hỗn độn, tất cả đều có, tất cả cũng không có, là vô cực. Vô cực sinh thái cực, thái cực sinh âm dưng, âm dương sinh vạn vật. Vạn vật đều có bản nguyên. - Hử? Trong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi thanh tỉnh, hắn dĩ nhiên cảm ứng được rất rõ ràng đang có người nhìn vào hắn, dùng ánh sáng mạnh chiếu vào hắn. Mặc dù tâm cảnh của hắn đã đạt tới cấp độ không lo không nghĩ, nhưng phát hiện này trong sát na khiến trong lòng hắn sinh ra sóng gió ngập trời! Giờ khắc này, mặc rõ ràng cảm giác được cơn đau đớn phảng phất như đốt cháy toàn thân, là con người phảng phất như mất đi toàn bộ tu vi, xác thực mà nói ngay cả sinh cơ cũng không còn bao nhiêu, nhưng hắn không có tâm tư đi quản những chuyện này, mà là là không để ý tới ánh sáng mạnh chiếu xạ, nheo lại con mắt nhìn thẳng, suy nghĩ xem thứ bàn tay kia đang cầm là cái gì. Dương Thiên Lôi quả thực không thể tin tưởng được hai mắt của chính mình, hắn nhìn thấy gì? Đúng vậy, là đèn pin. Mặc dù con mắt của Dương Thiên Lôi còn chưa thể thích ứng với ánh sáng mạnh chợt biến hóa, thế nhưng xuyên thấu qua ánh sáng trắng này, hắn vẫn nhìn thấy được bóng đèn nho nhỏ ẩn giấu sau lớm thủy tinh mặt ngoài của chiếc đèn pun kia, đây là sản phẩm kỹ thuật chỉ có tại Địa Cầu mới có. Điều này làm sao không khiến Dương Thiên Lôi khiếp sợ vạn phần? - A? Tỉnh, tỉnh, viện trưởng, Thiên Lôi tỉnh! Thời điểm một thiếu nữ nhìn thấy Dương Thiên Lôi nheo lại con mắt, phảng phất như không thể tưởng tượng được, theo đó là tiếng kinh hỉ thật lớn vang lên. - Thiên Lôi, chịu đựng, nhất định phải chịu đựng… Bác sĩ sẽ tới rất nhanh, rất nhanh! Đừng sợ… Đúng lúc này, một thanh âm lão nhân mang theo kinh khủng cường liệt, khẩn trương và lo lắng vội vã phát ra, trong thanh âm có điểm nghẹn nghào. Dương Thiên Lôi ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt, ánh mắt cật lực chậm rãi di chuyển, nhìn vào khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong trí nhớ, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể tin tưởng được đây là chuyện thực. Hắn, đã trở về Địa Cầu! Không thể tưởng tượng được chính là, hắn dĩ nhiên lấy phương thức giống hệt quay về, bị sét đánh! Ngoài cửa sổ, thanh âm gió bão mưa giông truyền vào vô cùng rõ ràng, cùng với tiếng thiểm điện lôi oanh, còn có đau đớn và vị đạo bị đốt trọi của thân thể vốn rất quen thuộc này, tuy rằng không biết một khắc trước khi hắn trở về đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết chính mình tất nhiên là bị sét đánh rồi. Càng không thể tưởng tượng được chính là, cho dù chính mình đã trở ve,è vì sao có khả năng tới đây? Vì sao có khả năng thấy nàng? Dùng đèn pin kiểm tra chính mình không phải là người cùng lớn lên với chình mình tại cô nhi viện, quan hệ với chình mình tốt nhất, giống như chị ruột, là Lý Tuyết hay sao? Đã trở về, tuy rằng Dương Thiên Lôi không rõ ràng lắm cụ thể về tới lúc nào, thế nhưng hắn có thể khẳng định chính mình đã trở về quá khứ, hoàn toàn không phải là hắn đã gần tốt nghiệp đại học xong, bằng không sẽ không gặp được Lý Tuyết. Bởi vì Dương Thiên Lôi nhớ rất kỹ, tại lúc tiến vào cô nhi viện, hắn đã khóc tròn ba ngày, bởi vì hắn biết được, Lý Tuyết thân thiết nhất đối với hắn, trong một lần ngoài ý muốn đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này… Đồng thời, vị lão nhân đang đứng bên cạnh chính mình, thanh âm nghẹn ngào, chính là Lý Trạch Thủy gia gia, người coi tất cả hài tử trong cô nhi viện này giống như con cái ruột của chính mình để đối đãi. Giờ khắc này, tuy rằng Dương Thiên Lôi rất muốn nói cái gì đó, nhưng căn bản không thể mở miệng, cảm thụ được thân thể vô cùng đau đớn và sinh mệnh trôi qua cực nhanh, Dương Thiên Lôi phải nhắm mắt lại, mạnh mẽ đè tâm tình kích động như sóng biển ngập trời xuống dưới, để chính mình bằng tốc độ nhanh nhất tiến vào trạng thái nội tâm thanh minh. Hắn biết rõ, nếu như không phải hắn trở về, chính mình quá khư, hiện tại và tương lai đã chết rồi. Nhưng hiện tại, nếu hắn đã trở về, mặc kệ như thế nào đều không thể chết được. Bàn tay của số mệnh đã đưa hắn trở về đây, vậy hắn lúc này chỉ có thể thản nhiên thừa nhận! - Không nên a, Thiên Lôi, không nên ngủ, bác sĩ sẽ tới nhất nhanh, em xem… Nhìn xem chị cầm theo cái gì? Nhanh mở mắt ra nhìn… - Thiên Lôi… Mau tỉnh lại… - Viện trưởng, Tiểu Tuyết, sợ rằng vô dụng rồi… Toàn thân đều đã chết… - Nói bậy bạ cái gì đó? Không thấy Thiên Lôi đã tỉnh rồi sao? Thiên Lôi, nhanh mở mắt ra, bác sĩ sẽ tới rất nhanh! Tâm thần một mảnh không minh, bão nhiên thủ nhất, trong tai Dương Thiên Lôi nghe được từng tiếng gián đoạn của viện trưởng và Lý Tuyết gọi ầm ĩ, cùng với thanh âm của những người khác. Chỉ là, Dương Thiên Lôi rất bình thản tiếp nhận, không quan tâm lắm. Bằng không mà nói, sợ rằng không quá vài phút đồng hô sau hắn sẽ đi đời nhà ma. Chỉ là, Dương Thiên Lôi lúc này đã hoàn toàn mất đi tu vi, thân thể của hắn chỉ là thân thể của một người bình thường, căn bản không có mảy may pháp lực nào, càng không hề có năng lượng thần bí và Huyền Thiên Chân Kinh. Sở hữu duy nhất còn sót lại chính là một tia ý niệm tinh thuần và tâm cảnh cường đại của hắn. Vì vậy, Dương Thiên Lôi căn bản không có bao nhiêu hi vọng xa vời sẽ khôi phục bình thường trong thời gian ngắn, hắn muốn làm chỉ là thủ hộ tâm thần, để khí tức sinh mệnh không tiếp tục trôi đi, trước khi đưa tới bệnh viện hoàn toàn tỉnh táo lại. Khi ý niệm hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể, Dương Thiên Lôi hoàn toàn mất đi tất cả nhận thức đối với thế giới bên ngoài. Bão tố vẫn duy trì như trước, nửa giờ sau, trong sự chờ đợi nôn nóng của viện tưởng Lý Trạch Thủy và Lý Tuyết, xe cứu thương chậm rãi chạy tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net Ánh mắt đầu tiên của bác sĩ nhìn vào Dương Thiên Lôi liền nhíu mày, hiển nhiên từ bề ngoài xem xét, đã không còn bất cứ cơ hội sống sót nào. Sau khi bị sét đánh, hầu như đốt trụi toàn bộ thân thể, sao có khả năng không chết? Thế nhưng, xuất phát từ chức trách bản thân, thời điểm tiến hành kiểm tra đối với Dương Thiên Lôi theo lệ cũ, khiến bác sĩ kinh ngạc chính là, con ngươi của Dương Thiên Lôi dĩ nhiên không khuếch tán, điều này có ý nghĩa Dương Thiên lôi chưa chết hoàn toàn. Nhịp hô hấp và tim đập vẫn tồn tại như trước, càng khiến bác sĩ kinh ngạc hơn nữa, tuy rằng Dương Thiên Lôi hô hấp rất yếu ớt, nhưng không hề có một chút dấu hiệu tắt thở, ngay cả một phút đồng hồ nhảy kên một lần cũng không được, nhưng rất thần kỳ và quy luật, nhịp tim cũng đập vô cùng quỷ dị, chậm tới mức một chút chỉ nhảy lên hai lần, nhưng cũng rất quy luật. Đây quả thực là kỳ tích! Một người bị sét đánh gây thương tích bỏng nặng tới như vậy, vì sao khả năng chịu đựng được nửa canh giờ từ lúc bị sét đánh tới giờ, vẫn còn sống một cách kỳ quái. Nhưng kỳ tích thì kỳ tích, bác sĩ vẫn không cho rằng Dương Thiên Lôi còn có khả năng sống sót. Tình trạng thương thế nặng như vậy vốn nên chết từ sớm, hiện tại có thể sống sót chỉ là sinh mệnh lực của Dương Thiên Lôi quá mức ngoan cường. Bất quá nếu như không chết, hắn cần phải cấp cứu đối với Dương Thiên Lôi bằng tốc độ nhanh nhất. Sau khi xử lý đơn giản bên ngoài, lập tức đưa Dương Thiên Lôi vào xe cứu thương. - Bác sĩ… Có thể cứu chữa hay không? Viện trưởng và Lý Tuyết cùng đi trong xe cứu thương, nhìn bác sĩ với vẻ mặt kỳ quái, lo lắng và thấp thỏm hỏi thăm. - Thứ cho tôi nói thẳng, cậu ta có thể sống được tới bây giờ đã là kỳ tích. Bị sét đánh, lại còn là đỉnh đầu, loại chuyện như thế này tôi chưa từng nghe thấy qua, căn bản không có bất cứ người nào còn sống. Quan trọng hơn nữa, sau khi cậu ta bị sét đánh, toàn thân thiêu đốt, loại bỏng cấp độ này đã đủ trí mạng, cậu ta căn bản không có khả năng… Bác sĩ lắc đầu nói, đồng thời khi nói, theo thói quen nhìn về phía hai vị hộ sĩ vừa mới gắn máy đo điện tâm đồ lên người Dương Thiên Lôi, chỉ là liếc mắt lại để hắn kinh ngạc nói không ra lời. Nhịp tim, hô hấp, độ bão hòa huyết dưỡng, huyết áp, bốn điểm đặc thù nhất của sinh mệnh con người, dĩ nhiên hoàn toàn bình thường. Ngay sau đó chuyện tình càng khiến bác sĩ triệt để trợn mắt xảy ra. - Viện trưởng, chi Tuyết… Cháu không sao, không cần phải đi y viện! Dương Thiên Lôi dĩ nhiên trực tiếp nhảy khỏi cáng cứu thương, rút lồng ô xi bên ngoài miệng ra, bình tĩnh dị thường nói. Tiếp tục thuần thục cởi hết toàn bộ dây cáng vừa mới cố định trên người chính mình, thong dong đứng lên, đẩy cửa xa vừa mới đóng, nhảy xuống dưới mặt đất. Mấy tiếng kêu sợ hãi đồng thời phát sinh. Một màn này nhìn quá mức choáng váng, tất cả mọi người đều không tin tưởng con mắt chính mình, hai y tá năm nay tuổi còn khá trẻ càng kinh khủng giống như thấy xác chết sống dậy. Mà vị bác sĩ vừa mới nói càng há to miệng, nói không nên lời. Đoàn người còn đang ở trong cô nhi viện xa xa càng trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm. - Thiên Lôi, làm cái gì vậy? Mau lên đây! Cháu (em) bị thương rất nghiêm trọng… Viện trưởng và Lý Uyên gần như kinh ngạc ngây người, thẳng cho tới khi Dương Thiên Lôi nhảy xuống dưới mặt đấy mới vừa kinh hỉ vừa lo lắng chạy xuống xe, muốn kéo Dương Thiên Lôi lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]