Trần Thiến cảm thấy, kiếp trước mình nhất định là có thiếu nợ hắn, cho nên, mới để cho nàng kiếp này phải trả.
Bằng không sao đối mặt với sự theo đuổi của vô số thiếu niên thiên tài, nàng lại tâm tĩnh như nước?
Bằng không tâm hồ yên lặng hơn ba mươi năm, vì sao sau khi gặp được hắn không bao lâu lại nổi lên tầng tầng rung động?
Có lẽ đây cũng là sự chú định của số mệnh.
Là tình kiếp mà nàng nhất định phải hãm sâu vào trong đó.
Trần Thiến kìm lòng không được liền lần nữa ôm chặc lấy vòng eo khoan hậu kiên cố của Dương Thiên Lôi, rúc mặt mình vào lồng ngực Dương Thiên Lôi. Tựa hồ, chỉ códùng sức ôm như vậy, mới có thể xoa dịu nội tâm cô tịch và thống khổ của nàng trong bốn năm nay.
Trần Thiến nhắm mắt lại, đình chỉ khóc lóc, chỉ chăm chú ôm lấy Dương Thiên Lôi, không nói một tiếng, nghe khí tức của hắn, cảm thụ hơi âm của hắn...
Một phút đồng hồ, hai phút...
Dương Thiên Lôi rõ ràng cảm ứng được nhịp đập của trái tim nóng bỏng và tình cảm mãnh liệt đối với mình của Trần Thiến
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, đại khái chính là loại cảnh giới này a?
Chỉ là...
Trần Thiến ôm càng lúc càng chặt, thậm chí thời gian qua đi không chỉ vận dụng lực lượng nhục thân, nha đầu kia vậy mà bắt đầu từng chút một vận chuyển pháp lực...
- Khục khục... Tiểu Thiến, nhẹ một chút...
Dương Thiên Lôi có chút nhịn không được nói.
- Ta muốn mạnh!
Trần Thiến không thuận theo, vẫn như trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392530/chuong-547.html