Chương trước
Chương sau

Khi chứng kiến Dương Thiên Lôi xuất ra vô số Thiên Ma Ngưng Tinh, bọn người Trần Thiến, Kỷ Tiêu Lam, Triệu Nguyên nhịn không được mà lại lần nữa khiếp sợ. Thân là đệtử của đại gia tộc, kiến thức của bọn hắn đương nhiên cao hơn nhiều so với Dương Thiên Lôi, mặc dù chưa từng sử dụng qua Thiên Ma Ngưng Tinh, nhưng bọn hắn lại cóthể đánh giá giá trị của nó.
- Giao dịch cũng đã bàn xong, chỉ cần các ngươi ra mặt giúp ta thu mua là được rồi!
Dương Thiên Lôi nói.
- Không thành vấn đề. Chúng ta ra mặt thì không có gì, nhưng nếu ngươi ra mặt thì thật quá thu hút ánh mặt của người ngoài rồi. Chỉ là... Dương huynh đệ, Thiên Ma Tinh Thạch dị thường trân quý và rất thưa thớt, ngươi thực không nên đáp ứng dùng Thiên Ma Ngưng Tinh để thu mua, dùng đan dược là được rồi.
Kỷ Tiêu Lam có chút đáng tiếc nói.
- Không sao, đồ chơi này ta cũng không thiết, cho bọn hắn chỉ là đến Thần Đạo ngũ cấp thôi, thứ tốt hơn thì vẫn giữ lại, đủ để chúng ta dùng trong tu luyện rồi, đống này các ngươi cứ cầm trước đi, dùng hết lại tìm ta!
Dương Thiên Lôi nói xong, liền lấy ra bốn thần Thiên Ma Ngưng Tinh Thần Đạo lục cấp, thất cấp và bát cấp đã sớm chuẩn bị tốt, phân biệt đưa cho Kỷ Tiêu Lam, Triệu Nguyên, Kỷ Tiêu Vân và Trần Đình.
- Của ta đâu?
Trần Thiến mắt thấy không có phần của mình, lập tức bất mãn trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi.
- Ngươi sao? Của ta chẳng phải là của ngươi sao?
Gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi này lộ ra vẻ mờ mịt nói, lập tức càng khiến cho khuôn mặt Trần Thiến thêm đỏ bừng, nhưng lần này lại không bão nổi, chỉ hung hăng nhéo Dương Thiên Lôi hai cái.
...
Sau khi thương định tốt mọi việc, bọn người Kỷ Tiêu Lam liền không nhịn được nữa mà tỏ vẻ mình muốn luyện hóa Thiên Ma Ngưng Tinh thử xem hiệu quả thế nào, về phòng mình. Qua một lát, trong phòng của Dương Thiên Lôi liền chỉ còn lại hai người hắn và Trần Thiến.
- Công công chết tiệt, công công đang ghét, ngươi cái tên đại hỗn đản này...
Đúng lúc này, Trần Thiến đã nhịn thật lâu lập tức giương nanh múa vuốt đánh về phía Dương Thiên Lôi, nắm đấm phấn nộm một bên đánh và lồng ngực kiên cố của Dương Thiên Lôi, một bên mắng lấy, chỉ là nước mắt lại không khống chế được chảy ra.
Khi Dương Thiên Lôi chăm chú nắm bờ éo của nàng, Trần Thiến lập tức "Oa" một tiếng ghé vào lồng ngực Dương Thiên Lôi khốc rống lên
Bốn năm, thời gian một năm, đối với nàng đã qua bao lâu chứ? Ngay một khắc khi nàng dứt khoát ly khai, nàng đã cho là mình tất có thể quên hắn, không nghĩ đến hắn nữa, dù sao, bọn hắn cũng chỉ mới tiếp xúc trong một thời gian ngắn thôi, tình cảm có thể sâu đến trình độ nào chứ?
Thế nhưng, sau khi rời đi, trong đầu của nàng vẫn thủy chung vờn quanh thân ảnh của hắn, mỗi một lần chỉ có tu luyện điên cuồng, bức mình đến bờ sinh tử, mới có thể tạm thời quên hắn, nhưng một khi dừng lại, liền căn bản không bị nàng khống chế, giống như là ma chướng vậy, hơn nữa còn là tâm ma mà nàng không cách nào chiến thắngđược! Nàng cứ điên cuồng như vậy mà du lịch tu luyện trong ba năm, trong một lần thiếu chút nữa đã chính thức tử vong, mới bị gia gia cưỡng chế quay về.
Về nhà một năm, chính là một năm nàng thống khổ nhất, thời gian suốt một năm, nàng thậm chí ngay cả tu luyện cũng vứt bỏ, đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì đềuđã mất đi hứng thú. Vô số lần, nàng đã sinh ra ý nghĩ muốn đi tìm hắn, nhưng nội tâm quật cường, cùng với sự tỉnh táo của hắn khi mình ly khai, lại làm cho nàng lùi bước.
Giờ khắc này, nàng lại lần nữa trông thấy hắn, chua xót và ủy khuất trong lòng, trước mặt người khác còn có thể nhịn được, nhưng theo bọn người Kỷ Tiêu Lam ly khai, nàng cũng không thể khống chế bản thân được nữa...
Dương Thiên Lôi đương nhiên lý giải cảm thụ của Trần Thiến, nhưng tên này, bảo hắn vô sỉ, hạ lưu, hèn mọn bỉ ổi ngược lại là vô địch, nhưng đến thời khắc mấu chốt phải an ủi nữ nhân thì..., hắn phát hiện, bản thân mình ngay cả cái rắm an ủi cũng không, chỉ có thể dùng sức ôm thân thể mềnh mại của Trần Thiến, để cho nàng dốc hết nước mắt...
Nhưng...
Càng bi thúc chính là, Trần Thiến khóc bù lu bù loa, gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi này quả thật rất đau tiếc, quả thật muốn an ủi, nhưng con mẹ nó chưa an ủi còn không tính, lúc ôm Trần Thiến, có ý tứ gì đó, vậy mà lại xấu hổ căng cứng lên... Nhưng như vậy còn chưa tính, còn bị Trần Thiến cảm thấy được mới đau chứ... Nguồn: truyentop.net
- Hỗn đản, sắc lang!
Ngay khi món đồ chơi thô sáp kia của Dương Thiên Lôi đâm vào cái bụng nhỏ của Trần Thiến, Trần Thiến lập tức kinh hoảng mà đẩy Dương Thiên Lôi ra, đỏ bừng cả khuôn mặt, lê hoa đái vũ mà mắng.
- Ách... Tiểu Thiến, đây tuyệt đối không phải là cố ý, ta muốn an ủi ngươi thôi...
- Hỗn trứng... Có người nào an ủi như ngươi sao?
- Ta kháo!
Nghe được lời nói của Trần Thiến..., Dương Thiên Lôi lập tức xoắn xuýt ngàn vạn, ta là nói con mẹ nó lời gì đây, dùng cái này để an ủi người ta?
- Cái này, tiểu Thiến, ý của ta là, ta muốn an ủi ngươi, nhưng nhưng lại không biết phải nói như thế nào, không nghĩ tới thứ này... Lại tự mình có phản ứng, thật sự là chuyện không liên quan đến ta... Nếu không... Ngươi đánh nó một trận đi có được không?
Dương Thiên Lôi gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ mà giải thích nói.
Trần Thiến vừa tức, vừa giận, vừa thẹn nhìn bộ dáng xẩu hổ kia của Dương Thiên Lôi, lại nghe được lời nói vô sỉ của hắn... nàng vốn đang tràn ngập ủy khuất, lại thoáng cái nhịn không được, "Phốc phốc" một tiếng, cười ra tiếng, nàng yêu mến không phải là đại sắc lang vô sỉ không có giới hạn này sao?
Dương Thiên Lôi thừa cơ tranh thủ lại lần nữa ôm lấy Trần Thiến, bất quá lần này, cũng không dám mặt đối mặt, mà hơi tránh sang bên cạnh một chút, vươn tay ôn nhu lau sạch nước mắt của Trần Thiến.
Trần Thiến ngẩng mặt lên nhìn Dương Thiên Lôi so với mình còn cao hơn một nữa, nước mắt lại càng chảy càng nhiều, phảng phất như nước mắt chịu đựng trong bốn năm nay, đều bộc phát hết ra trong lúc này vậy. Nhưng giờ này khắc này, nàng so với bất luận thời khăc nào đều rõ ràng hơn, tuy rằng biết rõ hắn háo sắc, biết rõ hắn có rất nhiều nữ nhân, biết rõ mình dùng thân phận Trần gia đại tiểu tỷ cũng không thể làm "Cả" được, Nhưng nàng lại biết, lần nữa nhìn thấy hắn, nàng sẽ không bỏ qua hắn nữa. Trước kia, có lẽ bởi vì tò mò, có lẽ là bởi vì sự thần bí của hắn, thiên phú của hắn, sự cường đại của hắn... Nhưng hiện giờ, Trần Thiến lại biết, vô luận hắn là ngươi nhưthế nào, vô luận thiên phú hắn ra sao, dù hiện tại hắn trở thành phàm nhân, nàng cũng không thể buông tha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.