- Đơn giản thôi. Tôn tử này của ngươi không phải là đệ tử xuất sắc nhất trong trăm năm nay của Thương Huyền Phủ sao? Vừa vặn, Dương Thiên Lôi cũng là đệ tử xuất sắc nhất trong trăm năm nay của Trảm Không Kiếm Phái chúng ta! Không ngại thì hãy để cho hai tiểu bối bọn họ quyết đấu một trận xem sao?
- Ngươi nói để hắn cùng tôn nhi của ta quyết đấu sinh tử sao?
- Không tồi, Phong...
Vu Tiểu Ức vừa định nói, lại bị Dương Thiên Lôi kéo xuống. Vu Thanh Nhã lại khẽ nhíu mày. Nhìn thoáng về phía Dương Thiên Lôi đang mặc bộ nhuyễn giáp phát ra sự lãnh khốc.
- Ngươi xác định?
- Đương nhiên! Bất quá không phải là bây giờ, mà là ba năm sau, khi tám đại môn phái thi đấu giao lưu!
Phong Vô Kỵ nói.
- Ha ha ha... Được! Phong Vô Kỵ, vốn tưởng rằng bản tôn đã đủ điên cuồng, không ngờ ngươi càng điên cuồng hơn so với bản tôn! Một Tiên Thiên cấp một nho nhỏ mà ngươi cũng dám để hắn cùng quyết đấu với tôn nhi của ta. Ha ha ha ha! Có thể giết Tiên Thiên cấp ba đã tính là cái gì? Khi tôn nhi của ta mới đạt Tiên Thiên cấp một, đã giết Tiên Thiên cấp bốn! Ba năm, thời gian đó có thể khiến hắn tấn cấp Thần Đạo sao? Một lời đã định! Bác nhi, ngươi không ý kiến chứ?
- Bác nhi nghe theo sự phân phó của gia gia!
Thương Huyền Bác trầm giọng nói. Biểu tình trên mặt vẫn không chút thay đổi, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Dương Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392227/chuong-244.html