- Không sai.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Hơn nữa bày xuống những phong ấn này, hẳn là đại năng của Nhân tộc chúng ta ở thời đại viễn cổ, bởi vì năng lượng cung cấp phong ấn này, là Huyền Thạch mà võ giả Nhân tộc chúng ta hấp thu.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Tiêu Vô Tẫn càng sâu:
- Diệp thiếu, ngươi là nói chúng ta ở không gian bí ẩn này phát hiện Huyền Thạch, là Nhân tộc đại năng ở thời đại viễn cổ bày xuống?
- Không sai.
Diệp Huyền gật đầu nói:
- Ngươi xem hướng đi của các thung lũng, nếu như coi đó là một chi nhánh phong ấn cực lớn, lại căn cứ vị trí bốn mươi chín tế đàn bày ra, chính là một tiết điểm cực lớn, mà vị trí then chốt của tiết điểm này, tất nhiên sẽ có năng lượng chống đỡ...
Nói tới chỗ này, ánh mắt của Diệp Huyền càng thêm lạnh, một quyền đột nhiên đánh tới mặt đất, chỉ nghe phịch một tiếng, bụi mù tràn ngập, trong thung lũng lập tức xuất hiện hố sâu to lớn, trong hố sâu, một Huyền Thạch thượng phẩm khoảng chừng gần trượng hiện ra ở trước mặt chúng nhân, toả ra Huyền khí gợn sóng nồng nặc.
- Thật sự có Huyền Thạch.
- Chuyện này...
Trên mặt đám người Tiêu Vô Tẫn đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Ta quả nhiên không đoán sai.
Diệp Huyền lẩm bẩm, trong lòng nặng trĩu.
Hắn vừa nãy từng nói, tuy ngữ khí kiên định, nhưng cơ bản chỉ là suy đoán.
Ở trong lòng hắn, kỳ thực mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1950592/chuong-1311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.