Sắc mặt Quản Vĩ âm tình biến hóa, ánh mắt lập lòe, khẽ cắn môi, hiển nhiên mấy câu nói vừa nãy của Diệp Huyền đã đâm trúng chỗ yếu của hắn. Làm cho hắn lập tức trở nên do dự.
Thấy một chân của Diệp Huyền đã đi ra cửa, hắn đột nhiên vội vàng mở miệng nói:
- Vị tiểu huynh đệ này chậm đã.
- Quản chấp sự trăm công nghìn việc, hiện tại rất bận rộn, chúng ta vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn.
Diệp Huyền cố ý giả ngu nói, lại tiếp tục đi ra ngoài.
- Khục khục, tiểu huynh đệ chậm đã, Tô các chủ, chậm đã.
Trong lòng Quản Vĩ nhất thời cuống lên, lại lập tức từ phía sau bàn làm việc đi ra, kéo Tô Tú Nhất và Diệp Huyền lại.
- Không biết quản chấp sự còn có cái gì chỉ bảo a?
Diệp Huyền như cười mà không phải cười nói, trong lòng hắn âm thầm buồn cười, Quản Vĩ này bị mình nói trúng chỗ uy hiếp. Lúc này làm sao có thể để cho hắn rời đi được chứ.
- Khụ khụ, hiện tại thời gian còn sớm, kính xin mấy vị chờ trong chốc lát, đến đến.
Quản Vĩ cũng không giải thích mà lôi đám người Diệp Huyền trở lại một lần nữa, sau khi sắp xếp ba người ngồi xuống, không ngờ hắn lại tự mình rót nước pha trà.
- Đến đến, Tô các chủ, mấy vị, đến thưởng thức trà của ta một chút. Cảm nhận mùi vị xem sao.
Quản Vĩ nhiệt tình nói.
Tương Hoa Vinh bưng chén trà, vẻ mặt có chút dại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1950188/chuong-1105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.