Chương trước
Chương sau
- Ta chết, các ngươi cũng đừng mong sống tốt.

Cừu Đoạn Thiên gầm lên giận dữ, trong người hắn bộc phát khí tức cực kỳ đáng sợ, đôi mắt đỏ rực như máu và đầy sát khí.

- Không tốt.

- Cừu Đoạn Thiên muốn tự bạo.

- Đi mau.

Đám người Kiếm lão sợ hãi không nhỏ.

- Ha ha, chết đi, chết cùng với ta.

Cừu Đoạn Thiên kêu to đầy hung ác, biết rõ chính mình chạy trốn vô vọng cho nên hắn muốn kéo thêm vài đệm lưng.

Oanh!

Qua hai giây sau, đột nhiên thân thể Cừu Đoạn Thiên nổ mạnh và chấn động khủng bố tới mức tận cùng, dùng hắn làm trung tâm lan tỏa ra khắp bốn phía.

- Đáng chết.

- Ngăn cản cho ta!

- Liều.

Đám người Kiếm lão sợ hãi gào lên, bọn họ vận dụng các loại thủ đoạn ngăn cản lực lượng tự bạo.

Vu Vương thất giai đỉnh phong tự bạo tiếp cậ uy lực cường giả Vũ Hoàng bát giai ra tay, gây chuyện không tốt có khả năng vẫn lạc.

Vào thời khắc mấu chốt ——

Ông!

Đột nhiên có hào quang rơi xuống ngăn cản lực lượng Cừu Đoạn Thiên tự bạo, chỉ mở ra một hổng chính là Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm hoàng thúc và Bành tường cung phụng.

Trùng kích khủng bố như thế, Bành Tường chỉ là thất giai nhị trọng không kịp phản ứng đã đã bị oanh kích thành bột mịn, mà Lưu Sâm cũng kêu thảm một tiếng, nửa người bị oanh nát.

Nổ tung tới nhanh, đi cũng nhanh, hào quang tán đi và chung quanh bình tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều bình yên vô sự, chỉ có bên phía Hạo Thiên đế quốc còn một mình Lưu Sâm sống sót, hơn nữa thổ huyết không ngớt, trọng thương ảm đạm.

- Là Lam Quang học viện Tô Tú Nhất.

- Đa tạ tiền bối ra tay.

Đám người Kiếm lão ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy Tô Tú Nhất ngăn cản một kích vừa rồi, lúc này lên tiếng cảm tạ đối phương.

- Tô Tú Nhất tiền bối, Thiên Dịch lão nhân như thế nào?

Lúc này có người hỏi thăm.

Tô Tú Nhất cảm thán nói:

- Hắn chạy thoát rồi.

Cái gì?

Tất cả mọi người ngạc nhiên, lúc này bọn họ không miệt mài theo đuổi, lập tức chữa thương cho mình.

Chiến đấu đến bây giờ, Cổ Dương thành đã biến mất không còn lại gì.

Cuối cùng đám người Cửu Dương Tông còn sót lại cũng bị tiêu diệt.

Nhưng Thiên Dịch lão nhân thiêu đốt tinh huyết cho nên may mắn rời đi.

- Đáng tiếc lại làm Thiên Dịch lão nhân đào tẩu.

Cát Phác Tử cắn răng, thần sắc bất đắc dĩ.

Tô Tú Nhất lắc đầu nói:

- Hắn đào tẩu cũng tốt, vừa rồi bản thân hắn bị trọng thương, lại thi triển đốt tinh huyết nên thực lực giảm xuống, trong vòng một năm rất khó trở lại đỉnh phong, có thể đánh chết Đường Chiêu đã có lời. Nếu ta muốn lưu Thiên Dịch lão nhân cũng không phải là không có hi vọng, chỉ sợ bên ta khi đó sẽ có người vẫn lạc.

Thiên Dịch lão nhân chính là Vũ Hoàng bát giai, một lòng đào tẩu khó có người đuổi theo.

Đương nhiên, Tô Tú Nhất thật muốn quyết định đánh chết cũng không phải không được, nhưng Thiên Dịch lão nhân biết mình không có hi vọng sống sẽ liều chết chiến đấu, Lam Quang học viện bên sẽ vẫn lạc không ít người.

Đây là việc Tô Tú Nhất không muốn nhìn thấy.

Dù sao Cừu Đoạn Thiên tự bạo cũng suýt làm đám Kiếm lão vẫn lạc, càng không cần phải nói Thiên Dịch lão nhân là Vũ Hoàng bát giai.

- Lúc này thật thảm thiết.

Không biết là ai lại lên tiếng cảm thán, mọi người quay đầu nhìn chung quanh còn lại mười mấy người, Cổ Dương thành không còn gì cả, trong nội tâm bọn họ than thở không thôi.

Lần đại chiến này Cổ Dương thành biến mất, mấy trăm vạn dân chúng không tồn tại, gần trăm tên Vũ Vương các thế lực lớn, hiện tại sống sót rải rác không còn bao nhiêu, chỉ hơn mười người.

Đại chiến thảm như vậy chưa từng xảy ra trong Mộng Cảnh bình nguyên suốt mấy trăm năm qua.

Đúng lúc này...

- Tô Tú Nhất tiền bối, vừa rồi các hạ có thể cứu Bành Tường cung phụng của Hạo Thiên đế quốc, vì sao ngươi không ra tay?

Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm hoàng thúc tức giận nói với Tô Tú Nhất.

Vừa rồi Cừu Đoạn Thiên tự bạo, Tô Tú Nhất ra tay ngăn cản cứu người các tông môn khác, hết lần này tới lần lại không cứu Hạo Thiên đế quốc.

Trực tiếp làm cho Bành Tường cung phụng Hạo Thiên đế quốc vẫn lạc tại chỗ, Lưu Sâm hắn bị trọng thương cực nặng, cảnh giới trực tiếp rơi xuống thất giai nhị trọng, hơn nữa đời này không thể tiến bộ.

Đây là việc Lưu Sâm không cách nào tiếp nhận, hắn cực kỳ tức giận.

Tô Tú Nhất thản nhiên nói:

- Vừa rồi đối phương tự bạo quá gấp, ta quay về không kịp, vội vàng cho nên bỏ sót ngươi, thành thật xin lỗi.

Ngữ khí của hắn bình thản, mặc dù nói xin lỗi nhưng bộ dạng không quan tâm.

Lưu Sâm phẫn nộ nói:

- Bỏ sót ta? Với tu vi Vũ Hoàng bát giai của tiền bối có thể phạm sai lầm này sao?

Vũ Hoàng bát giai là tu vi cỡ nào, làm sao có thể bỏ sót cấp thấp như thế.

- Như thế nào, ngươi giáo huấn ta sao?

Đột nhiên Tô Tú Nhất lạnh lùng nhìn hắn.

Khí tức đáng sợ tỏa ra làm Lưu Sâm khiếp sợ đổ mồ hôi lạnh.

- Không, không phải.

Lưu Sâm hít sâu một hơi, hắn thu liễm phẫn nộ nhưng ánh mắt mang theo âm lãnh và oán độc.

- Các vị, phát sinh nhiều chuyện như vậy ta phải quay về đế quốc bẩm báo, hiện tại cáo từ.

Lưu sâm vung tay lên, hắn không nhiều lời và hóa thành hào quang rời đi.

Nhìn bóng lưng Lưu Sâm rời đi, đột nhiên Cát Phác Tử hừ lạnh một tiếng,

- Đồ không biết tốt xấu, nếu không có chúng ta thì Lưu Sâm làm sao sống tới giờ?

Người thế lực khác im lặng nhìn Lưu sâm, Lưu Sâm đúng là quá ngu, lúc trước cứu viện Huyền Diệp cũng chỉ có Hạo Thiên đế quốc không xuất linh dược, Lam Quang học viện Tô Tú Nhất đang trả thù, tại sao ngươi không nhìn ra?

Hết lần này tới lần khác đi lên đụng họng súng, hơn nữa Cát phó viện trưởng nói đúng, Lưu Sâm hắn có thể sống qua hạo kiếp còn nhờ công lao Lam Quang học viện đấy.

Nghĩ vậy nội tâm mọi người thấy đồng bạn chết tổn thương thảm trọng liền giận dữ không thôi.

Kiếm lão lau máu tươi trên khóe miệng, hắn tức giận nói:

- Huyền Cơ Tông, Cửu Dương Tông, Minh Nguyệt đế quốc đáng chết, chuyện hôm nay Kiếm Tông ta ghi nhớ, chờ lão phu về tông môn bẩm báo tông chủ, tất nhiên sẽ trả mối thù hôm nay.

- Thần Hải tông chúng ta không bỏ qua.

- Huyền Âm Cốc sẽ đừng cùng các vị.

Tất cả mọi người lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt tức giận không nhỏ..

- Các vị, Huyền Cơ Tông lòng muông dạ thú, chỉ sợ cuộc chiến Cổ Dương thành chỉ là một phần trong kế hoạch của bọn chúng, hôm nay tình huống khẩn cấp, kính xin các vị nên truyền tin tức về tông môn của mình.

- Cổ Húc phó tông chủ, lần này đại Chiến Thanh Phong đế quốc Lý Tông La đều vẫn lạc, Thanh Phong đế quốc cách Thần Hải tông các ngươi gần nhất, bởi vậy Thanh Phong đế quốc cũng nhờ Thần Hải tông các ngươi hỗ trợ truyền tin tức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.