Chỉ là hành vi của gã xem vào trong mắt của đối phương thì cũng là bị chọc nổi điên.
- Hai mươi vạn năm ngàn!
Lục vương tử cười nhạt một tiếng.
- Thao, nhường cho ngươi.
Trần Tinh thở phì phì ngồi xuống.
Gốc thông tâm thảo này lập tức bị lục vương tử dùng giá hai mươi vạn năm ngàn mua xuống.
Toàn trường một mảnh xôn xao.
Lục vương tử này đầu óc bị úng nước hay sao, tốn hai mươi vạn năm ngàn đi mua một gốc thông tâm thảo, dù cho có mời luyện dược sư luyện chế thành đan dược đi nữa thì chưa chắc sẽ có lời.
- Lục vương tử chúng ta làm như vậy có phải là có chút không ổn hay không?
Ngay cả những người còn lại trong bao sương cũng nghi hoặc không thôi, lục vương tử làm như vậy hoàn toàn là coi tiền như rác mà.
- Hừ, thứ này tên tiểu tử kia báo giá qua hai lần, rõ ràng là thứ mà bọn họ cần, ta muốn làm chính là khiến cho bọn họ lần này tay không mà về.
Lục vương tử âm lãnh nói, với gã mà nói, căn bản không cần so đo lời lỗ gì, tiêu tiền oan hay không, thứ gã muốn chính là để cho mấy người Diệp Huyền không giành được thứ gì hết.
Mấy người Trần Minh đều trợn mắt há mồm, oán niệm của lục vương tử đối với đối phương không khỏi quá sâu rồi, Diệp Huyền đã từng làm gì lục vương tử vậy? Mối hận giết vợ đoạt con chỉ sợ cũng không hơn gì cái này đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1948663/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.