Thấy Thành sư huynh như vậy, mấy tên kia cũng không hoài nghi gì nữa, tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy bán tin bán nghi, nhưng vẫn kiêng kỵ Diệp Huyền rất nhiều.
- Bất quá Thành sư huynh à, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Đám quý tộc thiếu gia đến từ vương thành như chúng ta bị một tên nông dân quê mùa dọa cho sợ tới mức bỏ chạy thục mạng, nếu truyền ra ngoài thì sau này mặt mũi chúng ta còn đâu nữa? sau này sao mà lăn lộn ở vương thành được đây?
- Đúng đó, Thành sư huynh à, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì không phải chúng ta sẽ trở thành trò cười cho người khác hay sao, sau này ở trong học viện cũng không thể ngẩng đầu lên được.
- Huống hồ gì hai cô nàng trong đình viện kia cũng không tệ, chậc chậc, hoa hồng dại nơi thôn dã, cư nhiên cũng có thể đặc sắc như vậy, so với mỹ nữ vương thành chúng ta cũng không hề thua kém chút nào.
- Thành sư huynh à, mỹ nữ cỡ này, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua như vậy hay sao?
Ánh mắt của Thành sư huynh trở nên âm trầm, cười lạnh nói:
- Bỏ qua? Trong từ điển của Thành Côn ta chưa từng có hai từ nãy, bất quá, tiểu tử kia đúng là có chút quỷ dị, bằng mấy người chúng ta thì căn bản không phải là đối thủ của hắn, xem ra ta nên đi tìm đại ca thôi.
- Thành sư huynh, chẳng lẽ ngươi đang nói tới Thành Vũ đại ca sao?
Bốn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1948449/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.