Giữa đường phố Linh thành náo nhiệt đông đúc, một đứa trẻ khoảng mười tuổi vận Linh phục trùm kín thân cúi người chen qua đám đông, chốc chốc lại nhìn phía sau như sợ ai đó theo dõi. Đi hết con phố dài đông đúc, đứa trẻ rẽ vào một hẻm nhỏ vắng người. Quanh co đi hết mấy ngã rẽ, nó mới lại ra đến đường lớn. Đứa trẻ đứng khuất trong một gian hàng bán tranh chữ, vừa giả vờ ngắm nghía tranh, vừa quan sát xung quanh, đoán chừng hoàn toàn không có ai đi theo mình mới thở ra một hơi. Đây là lần thứ năm nó trốn ra ngoài đi chơi, thực sự không dễ chút nào.
Thế mà không để cho đứa trẻ vui mừng được lâu, sau lưng nó đã xuất hiện một nam tử. Người này cũng cúi xuống ngắm bức tranh chữ trước mặt nó, lại mang theo ngữ khí không vui không buồn nói vào tai nó.
“Thiếu Linh chủ, công phu cắt đuôi của ngươi càng lúc càng lão luyện nhỉ?”
Nghe được lời này, đứa trẻ hoảng hốt theo quán tính quay người nhảy lùi ra sau, bảo trì khoảng cách với người phía sau. Nhưng mà lại vô tình làm đổ quầy hàng của người ta. Chủ quầy hàng thấy tranh chữ của mình và quầy hàng rơi đầy xuống đất thì nổi giận rống lên.
“Con m* nó, dám phá quầy hàng của ta, các ngươi chán sống rồi sao?”
Người xung quanh thấy có động tĩnh thì quây lại xem. Đứa trẻ, cũng chính là thiếu Linh chủ, thấy mình gây náo động lớn như vậy cũng lúng túng. Nếu để mẫu thân nó biết nó ra ngoài gây chuyện lớn nhất định sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-dia-than-luc-chi-tranh/1737212/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.