Một ngày, Sơ Âm hiếm hoi mở mắt tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu. Từ ngày tiến vào pháp trận, hầu như nàng không tỉnh lại nữa, hoặc là mơ mơ hồ hồ thức giấc, cũng không nhận biết rõ ràng xung quanh. Nàng thấy mình đang nằm giữa một pháp trận lấp lánh sáng, xung quanh không có ai.
Bất chợt có tiếng mở cửa, nàng xoay đầu lại nhìn, thấy người tới là Tịch Nhiên thì vui vẻ không ít.
“Hôm nay nàng có vẻ tỉnh táo hơn mọi lần.”
Tịch Nhiên nhìn thấy Sơ Âm mắt sáng long lanh trông lấy mình thì mỉm cười, đặt hộp gỗ trên tay xuống rồi đến bên giường ngọc giữa pháp trận đỡ lấy Sơ Âm.
Sơ Âm cũng tùy ý dựa vào Tịch Nhiên, cười ngọt ngào.
“Gần đây lúc nào cũng mê mê mang mang, cuối cùng cũng có ngày thanh tỉnh. Nhi tử trong bụng cũng không có quấy phá.”
Nói rồi nàng nhẹ tay xoa bụng to của mình, ánh mắt ấm áp. Tịch Nhiên ôm lấy nàng, tay đặt tên tay nàng dịu dàng nói.
“Con ngoan, mẫu thân đã vất vả mang con mười tám tháng. Đợi sau này chào đời con nhất định phải thay ta chăm sóc nàng thật tốt.”
Nói rồi chàng khẽ đặt một nụ hôn lên môi nàng. Sơ Âm nhắm mắt đón lấy nụ hôn của chàng. Nàng mong giây phút này mãi dừng lại, để một nhà ba người có thể bên nhau mãi mãi. Nhưng mà nàng biết, tương lai nàng đi chỉ có nàng và nhi tử dựa vào nhau. Nghĩ đến đây, tim nàng như thắt lại, bụng dưới cũng cảm thấy nhoi nhói.
Bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-dia-than-luc-chi-tranh/1737209/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.