🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Embiết, em phải tự mình vượt qua dãy núi cao, nhưng em không sợ



1.



Tề Vũ và Hạ Dương lại quay lại với nhau như chưa hề có việc gì xảy ra.



Mặc dù anh không nói gì, nhưng Đồng Đồng vừa nhìn rabiết anh đang rất vui. Sau khi xuất viện, sắc mặt anh vẫn còn hơi tái, nhưngtrông có vẻ rất thỏa mãn. Khi anh nhìn vào cái gì, khóe miệng anh cũng nở mộtnụ cười hạnh phúc.



Đồng Đồng vẫn tới phòng tranh như trước.



Chỉ là từ đó về sau, Đồng Đồng luôn cố để giữ mối quanhệ khách sáo với Tề Vũ, duy trì một khoảng cách vừa phải. Có thể Tề Vũ cảm độngvì sự chăm sóc tận tình của Đồng Đồng khi ở bệnh viện nên đối xử với cô thânmật hơn trước nhiều, hình như là thật lòng coi cô như anh em của mình. ĐồngĐồng buồn bã nghĩ, anh nghĩ cô vô tư quá, vĩ đại quá.



Giờ học vẽ chân dung hôm đó diễn ra vào buổi tối, tớilúc tan học là khoảng 9 giờ. Lúc Đồng Đồng đi ra cửa, Tề Vũ từ phía sau vỗ vàolưng cô, nói:



- Muộn lắm rồi, để anh đưa em về ký túc.



Đồng Đồng lắc đầu từ chối anh:



- Không cần đầu.



Xe của Tề Vũ khi đó đã ở ngay đằng sau cô, nhưng côvẫn kiên quyết từ chối.



Mặc dù cô biết Tề Vũ thật lòng quan tâm tới cô.



Chiều thứ bảy, trời âm u, Đồng Đồng từ phòng tranh đira, mới đi được nửa đường thì những giọt mưa to như hạt ngô rơi xuống. Người côthấm ướt, nhưng bỗng kinh ngạc phát

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thao-chua-tan/1874151/chuong-6.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Huyên Thảo Chưa Tàn
Chương 6: Vũ – trái tim tự do
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.