Thái Sơn vừa rời đi Lưu gia, sáng hôm sau liền có một người đạo sĩ tầm ba mươi tuổi, sau lưng cõng hai cái cờ hiệu có hình nhân của hai vị thần, với khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.
Gã mặc trên người chiếc áo đạo sĩ màu vàng, có đồ án
âm dương, khuôn mặt dài, mắt hẹp, hai bên mọc ria mép, còn có một cái nốt ruồi chỉa ra mớ lông tơ ở khóe miệng.
Hắn đeo thêm cái gọng kính tròn màu đen, ngẩng cao đầu bước đi nhanh vào bên trong Lưu gia, hoàn toàn coi trời bằng vung, không xem ai ra gì cả. Dọc đường đi không ngừng quan sát mấy cô người hầu, mà nước miếng nước dãi chảy ròng ròng. Đám người làm nhìn hắn cảm thấy không ưa, giống một tên đểu cáng hơn là đạo sĩ!
Lão Đơn nhịn đau lắm mới thuê hắn về với giá hơn trăm quan tiền, nhìn điệu bộ đáng ghét của gã đó thật sự muốn đá ra khỏi cửa một phát, nhưng vì đại sự cấp bách, không thể làm gì hơn là để hắn ở lại.
Đạo sĩ này tên là Tào Chinh, nắm giữ chức vị nhất định trong Lỗ Ban phái, một môn phái lớn trong thập đại Huyền Nhân! Bao gồm Lỗ Ban, Mao Sơn, Tróc Quỷ, Ông Năm, Thánh Mẫu… Và nhiều môn phái khác nữa.
Dù là chức vị thấp hèn, nhưng Lưu gia cũng không dám trêu chọc! Chưa kể bên trong ngoại môn có hàng trăm vị học sĩ theo học đạo pháp, lỡ tay chọc giận một cái bọn họ liền yểm bùa khiến gia tộc tan thành mây khói!
Tào Chinh dạo quanh một vòng Lưu gia, sau đó phán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-nhan-di-gioi/5059495/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.