Một nhà ba người lão Đơn muốn đưa tiễn, nhưng bị Thái Sơn từ chối. Đợi bóng dáng anh khuất dần trong tầm mắt, Lưu Khánh Đơn bỗng nhiên thu lại nụ cười, quay sang nói với Lưu Khánh Đàm.
“Tao thấy không trông cậy gì nhiều với gã này, mấy ngày nay cứ lởn qua lởn vởn quanh Lưu gia không hề có động thái nào cả!”
Ông Đàm cũng ậm ừ gật đầu, hỏi.
“Mặc dù mấy ngày tên đó rảnh rỗi, nhưng tính ra chỉ có nó mới có khả năng đánh đuổi con quỷ, không lẽ cha định đuổi nó đi sao?”
Lưu Khánh Đơn thẳng thắn đáp.
“Giờ nó đi tận ba ngày mới về, tao lo sợ con quỷ thừa cơ hội này đến quấy phá nhà chúng ta… Thiết nghĩ, cần thỉnh một vị đạo sĩ khác đến trấn!”
Nghe lão nói, Khánh Đàm giật bắn mình hoảng hốt, mắt mở to trong kinh ngạc, hỏi lại.
“Cha làm vậy coi chừng Thái Sơn trách cứ đó!”
“Hừ! Trách cứ thì trách cứ! Tao cũng vì an nguy cho Lưu gia thôi, dù sao đôi bên cũng là thuận mua vừa bán! Không trách chúng ta làm như vậy đâu, cùng lắm tao đứng ra nói một vài câu, đảm bảo… Tên đạo sĩ trẻ đó sẽ dịu xuống tâm tình… Nếu tốt hơn thì có thể hợp tác cùng đạo sĩ khác bắt quỷ, như vậy không phải lợi cả đôi bên sao? Tiền thù lao chúng ta vẫn giữ nguyên mà, không hề chia chát cho ai cả!”
Lưu Khánh Đàm cảm thấy những lời của lão nói cũng có lý, đâu phải mỗi mình cha ông lo lắng cho an nguy của toàn bộ nhà họ Lưu? Bản thân ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-nhan-di-gioi/5059491/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.