Trước mặt bọn họ có một xác người phụ nữ còn trẻ tuổi treo tòng teng trên trần nhà, mặc chiếc váy hồng nhạt, tóc tai rối bù, lộ ra khuôn mặt tím tái nổi đầy gân xanh. Hai mắt như bị ai đó móc ra ngoài, chảy đầy dòng máu gớm ghiếc, cái lưỡi thì bị cắt mất, ngậm một họng chất nhầy đen sền sệt. Luồn qua cổ là sợi dây gì đó màu đỏ sần sùi, mọi người nhìn kỹ lại mới tá hỏa nhận ra. Đó là bộ đồ lòng của con người, được rút từ chính thi thể cô gái ấy, rồi vắt lên trên trần.
Máu chảy dọc xuống dưới lòng bàn chân, đổ lộp độp trên nền gạch lạnh lẽo. Mọi người sợ hãi xanh mặt, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, cảm nhận sống lưng lạnh toát khiến cả người run lên lẩy bẩy.
“Là… Là vợ của Khánh Trung!”
Không biết là ai trong những người có mặt vừa cất lên. Chất giọng đầy kinh hãi, khiến mọi người nhao nhao bấn loạn.
Cái xác đó không phải là ai khác, chính là của Tố Uyên!
“Không phải cô ta về nhà mẹ đẻ từ mấy hôm trước rồi sao? Sao lại chết trong từ đường Lưu gia như vậy?”
Một người khác lại lên tiếng hỏi.
Khánh Trung đứng ở bên cạnh cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho tái xanh mặt mày, tay chân bủn rủn như muốn ngã quỵ.
Hắn nhớ rõ, cô ấy xin mình về nhà mẹ đẻ mà? Chính hắn tiễn cổ ra khỏi cổng, lúc rời đi còn đưa cho Tố Uyên hơn trăm quan tiền để làm lộ phí đi đường, sao giờ lại ra nông nỗi này?
Sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-nhan-di-gioi/5059489/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.