Tên gia nhân nhìn thấy người đến, hắn liền cung kính khom người rồi đem ra một bồ đoàn để trước bàn của Khương Hy, sau đó liền cung kính cáo lui, bộ dạng thành thật không chỗ nào chê.
Bất quá trong lòng hắn đã đổ không biết bao nhiêu là mồ hôi.
Hắn sợ ban nãy có khi đã nói phải chuyện gì xấu về Cửu Tiêu Tông nên vị này đã vô tình nghe phải. Nhưng để ý thấy người đó không đoái hoài đến hắn thì hắn liền thở nhẹ ra rồi nhanh chóng lui đi.
Người đến mang một bộ tử bào của đạo gia, ngực áo có chút tùy ý để lộ ra ngoài, bên trong ẩn ẩn có thể thấy được từng đường băng trắng vắt qua.
Người này đương nhiên là Kế Trường Minh, trải qua một đêm chữa trị, thương thế của hắn cũng xem như tốt lên không ít, chỉ là tinh thần vẫn chưa thực sự phấn chấn lắm.
Kế Trường Minh không phải Khương Hy, hắn không thể chỉ cần hít thở là có thể khôi phục linh thức như khôi phục linh lực được.
Hắn từ tốn ngồi xuống nhìn Khương Hy một hồi rất lâu nhưng không nói gì, thần sắc cũng không có gì biểu hiện đặc biệt, tựa như lần đầu gặp vậy.
Lãnh cảm, đạm bạc.
Khương Hy cũng không để ý hắn nữa, vậy nên liền từ tốn nhấc Hắc Trúc Bút lên tiếp tục họa phù, phù hắn họa đương nhiên là tự phù văn, bất quá chỉ là mặt chữ thôi.
Họa phù ngoại trừ kiểm soát được lượng linh khí thì mặt chữ cũng rất quan trọng, chữ phải thật đẹp, thật rõ, đi bút không được chần chừ thì linh khí được lưu trữ mới bền vững.
Mặt khác, phù do Phù đạo tông sư họa ra có thể để lâu đến hàng trăm năm mà không tạo ra bất cứ hao tổn linh khí nào cả.
Chỉ là hiện tại hắn chưa đạt đến cái đẳng cấp kia thôi.
Lấy trình độ hiện tại, nhiều lắm hắn cũng chỉ họa phù để dùng cho bản thân thì được chứ đem ra kinh doanh thì hỏng hết cả danh tiếng.
Ba mươi phút trôi qua, Khương Hy vẫn một tay tùy ý chống cằm, một tay nắm Hắc Trúc Bút họa phù như thường. Còn Kế Trường Minh thì vẫn an tĩnh như cũ ngồi quan sát hắn, ánh mắt không chút nào biểu thị thiếu kiên nhẫn.
Không bao lâu sau, Kế Trường Minh mở miệng nói:
“Ta nhận thua”.
“Trận đấu đã kết thúc rồi”, Khương Hy đáp.
“Không quan trọng, cuộc đời này ta chưa chịu thua qua ai, ngươi là người đầu tiên”.
“Vậy thì?”.
“Ngươi không có hứng thú với thắng thua sao?”, Kế Trường Minh có chút không hiểu nói ra.
Khương Hy lắc đầu đáp lại:
“Thắng thua chỉ là nhất thời, người để tâm đến làm gì”.
Kế Trường Minh suy nghĩ một chút rồi nói ra:
“Ngươi cứ như mấy lão già trong tông vậy, không có chút nhiệt huyết của người trẻ tuổi một chút nào”.
Khương Hy không từ chối, tính ra thì ba mươi bốn cũng không phải nhỏ tuổi nữa, tại nhân gian thì đây đã là độ tuổi tráng niên gánh vác không ít trách nhiệm trên người rồi.
Hắn mỉm cười nói ra:
“Kế đạo hữu, tại sao ngươi tu chân?”.
“Vì cường đại”, Kế Trường Minh trả lời không chút do dự.
Khương Hy gật đầu đáp lại:
“Ta tu chân vì ta sợ chết, ở lập trường của ngươi, thắng thua là chuyện quan trọng như ở lập trường của ta, chỉ có một mực còn sống thì mới có ý nghĩa”.
Nghe vậy, Kế Trường Minh trầm mặc rất lâu, không biết đang nghĩ gì, hai mắt hắn liên tục lấp lóe quang mang được một hồi thì khóe miệng khẽ cong lên, hắn mỉm cười nói ra:
“Từ nhỏ ta được sư phụ mang về tông, trong mắt vẫn chỉ luôn có người, người bảo ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, vì vậy ta mới cật lực tu hành nhưng chưa bao giờ nghĩ đến thâm ý của người. Có lẽ sư phụ cũng nghĩ như ngươi”.
Khương Hy cười cười không nói, một tay vẫn tiếp tục đi bút họa phù không ngừng nghỉ. Ở lập trường của hắn cùng Phù Linh chân nhân thì tu chân chính là vì sợ chết nhưng Vệ Khắc Nguyên lại khác.
Vệ Khắc Nguyên truy cầu cường đại, hắn tu luyện đích xác là vì mạnh lên, những lời kia của hắn nói với Kế Trường Minh là thật lòng, không có thâm ý gì ở đây.
Ngược lại, Thương Nguyên mới thực sự là người thâm ý nhất, theo hắn nhớ thì quan môn đệ tử của lão là Trần Lâm cũng khổ không kém, thời gian đầu còn không thể nào đoán ra nổi ý lão, cuối cùng còn bị trách phạt không ít lần.
Nhưng có lẽ bây giờ đã ổn hơn trước nhiều rồi.
Sau đó, Kế Trường Minh nói tiếp:
“Khương đạo hữu, lần sau chúng ta đánh lại chứ?”.
Khương Hy: “. . .”
Hắn thở dài một hơi nói ra:
“Ta không có hứng thú”.
Nghe vậy, Kế Trường Minh liền nhún nhẹ vai đáp lại:
“Ngươi tránh được một lúc, cũng không thể tránh được một đời”.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên nói ra:
“Ngươi còn không sợ mất mặt sao?”.
“Thua quang minh chính đại, không có gì phải mất mặt”.
Khương Hy trầm mặc một chút rồi đáp:
“Chuyện này để năm tới rồi nói đi”.
Kế Trường Minh gật đầu nói ra:
“Được, hẹn ngươi tại Thượng Dao Thiên Trì”.
Thượng Dao Thiên Trì chính là bí cảnh cấp cao nhất dành cho Trúc Cơ cảnh tại Huyền Đô Đại Lục, và đồng thời cũng chính là bí cảnh Khương Hy dự định đi vào năm tới.
Khác với Bắc Nguyên Vạn Dặm, bên trong Thượng Dao Thiên Trì cũng chẳng có chút thế lực nào cả, trong đó chỉ có yêu thú cùng Thiên Trì mà thôi.
Mục tiêu vào bí cảnh này chính là đạt được cơ hội tiến vào Thiên Trì để tu luyện. Tu hành tại nơi đó về cơ bản chính là làm ít công to, độ nồng đậm của thiên địa linh khí cao đến mức không một tông môn nào có thể so được.
Ngoài ra, tiên thiên kỳ vật xuất hiện tại nơi đó cũng không ít, Khương Hy sẽ có cơ hội tìm kiếm được tài liệu luyện khí thích hợp ở đây.
Bây giờ toàn Đại Lục đang hướng về bí cảnh này, chờ đợi thời điểm nó mở ra, và cũng đồng thời, chờ đợi Thập Đại Thiên Kiêu chính thức hiện thế.
Người bình thường khó có được cơ hội để nhìn thấy thiên kiêu, huống hồ là nhìn thấy hàng đống thiên kiêu cùng tập hợp tại một chỗ.
Tại thời điểm đó, trận chiến đỉnh cao nhất thế hệ này nhất định sẽ diễn ra.
Kế Trường Minh sở dĩ buông tha cho Khương Hy lần này chính là vì bí cảnh đó. Thượng Dao Thiên Trì mở ra, coi như tông môn ẩn thế thì cũng phải để đệ tử nhà mình đi tranh đoạt cơ duyên.
Lợi ích của Thượng Dao Thiên Trì rất lớn, đến lão tổ Nguyên Anh cảnh còn thèm nhỏ dãi nhưng vì cấm chế ngăn chặn quá lợi hại nên mới không thể làm được gì.
Chỉ có thể nhường lại cho thế hệ trẻ thôi.
. . .
Sau đó, Khương Hy lẫn Kế Trường Minh đều im lặng không nói gì thêm, Khương Hy vẫn tiếp tục họa phù, Kế Trường Minh vẫn tiếp tục ngồi đó tự mình tu luyện.
Dù không nói gì nhưng không khí giữa hai bọn hắn cũng xem như hòa hợp, người ta thường nói không đánh không quen cũng không có sai.
Vũ Nhạc quan sát ở từ xa cũng mỉm cười gật đầu hài lòng không thôi, một chuyến này đối với Kế Trường Minh không lỗ.
Trong lòng lão cũng thầm tự nhủ nếu tông môn ra lệnh lão làm chuyện gì bất lợi với Khương Hy thì lão cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ một lần để cho hắn thoát.
Đây là đối đãi của lão dành cho hắn, tông lệnh không thể từ nhưng bản tâm không thể bỏ.
Mặt khác, từ nãy đến giờ quan sát Khương Hy họa phù, lão cũng không biết nên đánh giá như thế nào, nếu so với bộ dáng tiêu chuẩn thì Khương Hy rớt ngay từ đầu nhưng nếu chỉ luận kết quả thì hoàn toàn hợp quy cách.
Họa phù có thể hiểu là một loại tu tâm dưỡng tính, phù được họa thành công thì cũng đồng nghĩa với tâm tính của Phù sư đạt chuẩn.
Vũ Nhạc không lý giải được tư thế ‘lười biếng’ kia của hắn ra sau nhưng lão chắc chắn biết được, đây tuyệt đối là yêu nghiệt Phù đạo.
Thư Viện đời này e sợ sẽ bị lép vế ở mặt Phù đạo mất.
Đồng dạng với lão, những tu sĩ Kim Đan cảnh khác của Huyền Thủy Am, Địa Cung cùng Thần Điện cũng nghĩ như vậy.
Khương Hy biết có người đang nhìn mình nhưng hắn không biết được những người đó đang ở đâu.
Sắc dục ý cảnh lợi thì lợi thật đấy nhưng đối diện với khoảng cách chênh lệch tu vi này thì thảm rồi.
Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định không để ý nữa, tập trung vào việc họa phù của bản thân là được.
. . .
. . .
Thời gian như con thoi đưa, nháy mắt thôi đã đến ngày yến hội thế gia được cử hành. Khương Hy cùng đoàn người của Cửu Tiêu Tông đồng hành tiến về phía lôi đài được dựng lên từ trước kia.
Khoảng thời gian này cũng chỉ có mỗi Kế Trường Minh ghé qua trò chuyện với hắn, hắn cũng không đi ra ngoài mà chỉ ru rú dưới gốc đào họa phù.
Cho nên những đệ tử khác của Cửu Tiêu Tông cũng không tính là quen biết, đương nhiên, bọn hắn cũng dè chừng Khương Hy nhiều hơn.
Bởi chính Kế Trường Minh đã đến tuyên bố với bọn hắn rằng hắn thua không có gì dị nghị, về sau không được nghị luận gì sau lưng nữa.
Đám đệ tử này ban đầu còn không nguyện ý tin nhưng sau đó Vũ Nhạc đứng ra dạy dỗ lại một hồi thì mới chịu ngoan ngoãn hơn.
Nếu trước đây chuyện của Khương Hy cùng Kế Trường Minh chỉ hợp lý chứ không hợp tình thì sau khi Kế Trường Minh nhận thua, tình lý đều đã quy về tay lão.
Chính vì lẽ đó, lão có đủ động cơ để răn dạy bọn hắn một phen.
Khương Hy nghe Kế Trường Minh kể lại ngày hôm đó hình như Vũ Nhạc rất hăng hái, tựa như lão đã chờ cơ hội này từ lâu rồi thì phải.
Kết quả lão mắng đến tận ba ngày liền, công phu miệng lưỡi bộc phát ra không khác gì Tuyết Lam ngày trước mắng hắn.
Kế Trường Minh cũng sợ lão trong tình huống này nên trong ba ngày đó, hắn lựa chọn chạy đến chỗ Khương Hy để trốn, bộ dáng không giống một tên kiêu ngạo từ xương tủy trước đó chút nào.
Trên thực tế, Kế Trường Minh vẫn kiêu ngạo như cũ, chỉ là đối mặt với Khương Hy, hắn phải thu hết kiêu ngạo vào bởi hắn không có tư cách thị uy với người này.
Bên cạnh đó, quan hệ của bọn hắn cũng thân thiết hơn một chút, ngay cả xưng hô cũng bỏ qua giai đoạn xưng huynh đệ mà tiến thẳng đến gọi luôn cả tên.
Khương Hy gọi là Trường Minh, còn Kế Trường Minh gọi hắn là Vô Nhai.
Khương Hy đương nhiên không cáo tri tên thật của mình ra bởi tên này kết hợp với tác phong của hắn hiện nay có chút không hợp, hay muốn nói là có chút ‘xấu’.
Cho nên hắn tự xưng luôn là Khương Vô Nhai, và cũng chẳng có ai nghĩ ‘Vô Nhai’ là đạo danh cả, tất cả đều nghĩ đó là tên thật của hắn.
Vì vậy cho nên cũng chẳng ai đi liên hệ hắn với vị Vô Nhai đại sư thuê phòng từ mấy năm trước làm gì, hai bên vốn dĩ không giống nhau, chưa kể cũng chẳng có chút liên hệ nào.
Coi như đồng dạng là Phù sư thì một bên là đại sư, một bên là tông sư, khác biệt phải nói là cách quá xa.
Đến tận bây giờ, chuyện hắn có thể cách không họa phù cũng chỉ có thân tín là Lưu Tam biết được, những người khác vẫn nghĩ hắn là đại sư.
Đương nhiên, nếu Quỳ Liên xuất hiện lật tẩy thì Khương Hy không còn lời nào để chối bỏ nhưng vấn đề là nàng đã về Cực Tây.
Nói chung, cái tên ‘Vô Nhai’ này chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Đoàn người của Cửu Tiêu Tông đến khu vực lôi đài khá nhanh, các đệ tử có được cơ hội lẫn vào bên trong dòng người để thăm thú một chút.
Về phần Khương Hy cùng Kế Trường Minh thì theo chân Vũ Nhạc tiến lên đài cao, phần mình ngồi vào đúng vị trí đã được sắp đặt từ trước.
Kế Trường Minh chưa đủ tu vi để ngồi vào đây bởi đây là khu vực cao nhất của các tu sĩ Kim Đan cảnh, bất quá bối phận của hắn cao dọa người.
Dù không cáo tri với ngoại giới nhưng bên hoàng cung nhất định phải lưu ý, bởi hắn là quan môn đệ tử của Vệ Khắc Nguyên.
Khương Hy không có liên hệ với Cửu Tiêu Tông nhưng dưới góc nhìn của Vũ Nhạc, sư phụ của hắn tuyệt đối là lão tổ Nguyên Anh cảnh, bối phận cũng không thua lão là bao, phối hợp thêm hắn là bằng hữu của Kế Trường Minh nữa nên lão mới mở miệng xin thêm một ghế.
Đương nhiên cũng chẳng ai từ chối làm gì cả, khu vực của các vị tu sĩ Kim Đan cảnh tương đối lớn nên thêm một, hai cái ghế cũng chẳng ảnh hưởng.
Ổn định được chỗ ngồi xong xuôi, Khương Hy liền im lặng quan sát xung quanh một chút, thi thoảng có Kế Trường Minh dẫn chuyện thì hắn cũng câu thông chào hỏi một chút với các thiên kiêu của môn phái khác.
Các thiên kiêu đời này cũng không tệ, trừ bỏ thiên kiêu mạnh nhất của Cửu Tiêu Tông không xuất hiện thì các đại tông môn khác cũng xuất thủ thiên kiêu mạnh nhất của mình ra.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn có chút hơi đổi rồi di chuyển nhìn về phía Huyền Thủy Am.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]