Chương trước
Chương sau
Thương Nguyên im lặng tương đối lâu, Vệ Khắc Nguyên cũng không vội, nếu là chuyện hệ trọng thì không thể nói vội được, bản thân hắn cũng hiểu lão phải cân nhắc nhiều chuyện.

Không bao lâu sau, Thương Nguyên nhẹ giọng nói:

“Thiên Nguyệt Tông xác thực tồn tại, hơn nữa còn là tồn tại ngang ngửa với chúng ta”.

Nghe vậy, Vệ Khắc Nguyên chấn kinh, cảnh giới của hắn sâu không lường được, đồng thời đạo tâm cũng cực kỳ vững, ấy vậy mà hắn vẫn bị một câu này làm giật mình.

Tồn tại ngang ngửa là ý vị như thế nào?

“Ngươi nói Thiên Nguyệt Tông sở hữu nội tình hàng vạn năm sao?”.

Thương Nguyên gật đầu nói tiếp:

“Trước khi Thiên Đao lão tổ lập nên Thiên Đao Môn, Thiên Nguyệt Tông là một trong Thập Đại Chính Phái của Huyền Đô. Bất quá từ vạn năm trước đã bắt đầu suy yếu dần rồi theo sự xuất hiện của Thiên Đao Môn, tông môn này cũng dần biến mất trong lịch sử, ta cũng không nắm được chút thông tin nào cả”.

Vệ Khắc Nguyên trầm tư một chút rồi nói:

“Quan Nhân Các không ghi chép?”.

Thương Nguyên lắc đầu đáp:

“Quan Nhân Các có lẽ biết nhưng ta không tra được, ta vốn nghĩ là tông môn này đã lựa chọn ẩn thế không ra, chỉ là không nghĩ đến bây giờ lại xuất hiện truyền nhân của họ rồi”.

“Chúng ta còn chưa chắc tiểu tử kia liệu có phải là truyền nhân thật hay không”, Vệ Khắc Nguyên nói.

Thương Nguyên trầm mặc một chút rồi đáp:

“Theo mô tả của Vũ Nhạc, tiểu tử kia hẳn là thi triển Thiên Nguyệt Thoái Phá, theo những gì ta biết thì đây là một trong tam đại truyền thừa của Thiên Nguyệt Tông. Người ngoài không thể nào biết được”.

Vệ Khắc Nguyên nghĩ đến cái gì đó, hắn nói:

“Nói như vậy, đời này Thiên Nguyệt Tông cũng nên có ba truyền nhân đi?”.

Thương Nguyên lắc đầu mỉm cười đáp:

“Chỉ là suy đoán thôi, nếu đời nào cũng có thể có được ba thiên kiêu thì đại tông môn này đã sớm xuất thế rồi, điều kiện tu luyện có lẽ tương đối cao, chẳng hạn như yêu cầu linh thức chẳng hạn”.

Vệ Khắc Nguyên thở dài nói:

“Đáng tiếc, nếu Khương lão quỷ còn thì có thể cho chúng ta một chút ý kiến”.

Thương Nguyên mỉm cười đáp:

“Phù Linh không biết chuyện này, cũng chưa từng nghiên cứu qua”.

Vệ Khắc Nguyên giương hai con mắt nhìn lão nói:

“Ngươi có thể đừng sát phong cảnh có được không?”.

Thương Nguyên mỉm cười đáp lại:

“Phù Linh tọa hóa đã gần hai mươi năm, ngươi còn chưa chịu buông bỏ sao?”.

Vệ Khắc Nguyên nhìn ra dải mây dài vô tận bên ngoài Cửu Tiêu Tông một hồi rồi cảm khái nói:

“Chung quy lại vẫn là bằng hữu mấy trăm năm, hai mươi năm muốn quên cũng khó”.

Thương Nguyên vẫn giữ ý cười trên môi, lão từ tốn nói ra:

“Tùy ngươi, còn chuyện Thiên Nguyệt Tông lần này tạm thời đừng làm gì hết, nếu đại tông môn đó muốn xuất thế thì chúng ta buộc phải thông báo Dạ Ma”.

Vệ Khắc Nguyên lấy lại tinh thần rồi gật đầu đáp:

“Thế cục yên ổn như hiện tại tốt nhất không nên phá, Thiên Nguyệt Tông xuất thế thì thiên hạ đại loạn. Bất quá nếu thông báo với Dạ Ma thì người ám sát hẳn là Vô Cửu đi?”.

Thương Nguyên nói:

“Chuyện lần trước ngươi cũng điều tra rồi, Công Thư Lâu nhất mạch không liên can gì đến Vô Cửu, ngày hôm đó tất cả những người thuộc Công Thư Lâu đều ở tại tông môn, không ai bước ra ngoài nửa bước”.

Vệ Khắc Nguyên đáp:

“Ngươi có suy đoán gì về thân phận của Vô Cửu không?”.

Thương Nguyên mỉm cười rồi gật đầu nói ra:

“Đã từng nghĩ qua, nhưng không có chứng cứ”.

“Ta muốn nghe”, Vệ Khắc Nguyên đáp.

Thương Nguyên trầm mặc, không bao lâu sau, lão từ tốn nói ra:

“Được”.

. . .

. . .

Ngày hôm sau, Khương Hy rời khỏi phòng, tinh thần sảng khoái phấn chấn hơn hẳn, nồng độ thiên địa linh khí ở đây xác thực rất cao, hắn đắm chìm ở bên trong tu luyện lâu đến mức xém chút quên là đã sáng rồi.

Bất quá thời điểm hắn rời phòng cũng được xem là đã trưa.

Tên gia nhân được phân công phục thị hắn thấy thế liền mỉm cười cung kính nói:

“Tiểu nhân xin thỉnh an công tử”.

Khương Hy mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn thấy trước phòng có một gốc đào nở rộ không kém tại trạch viện của mình, suy nghĩ một chút, hắn nói ra:

“Ngươi chuẩn bị giúp ta một cái bàn thấp, ta muốn họa phù”.

Nghe vậy, tên gia nhân này liền khom người cung kính đáp:

“Vâng, thưa công tử”.

Hôm qua Khương Hy đã nói với Vũ Nhạc tình huống tu hành của bản thân hắn cho nên thời điểm còn ở đây, hắn phải diễn cho thật tốt mới được.

Thuận tiện tại thời gian này hắn cũng không có chuyện gì để làm thì chi bằng tranh thủ luyện tập họa phù một chút, đánh sâu vào cảnh giới Phù đạo tông sư.

Kỳ thực bản thân hắn cũng chỉ mới đạt đến tông sư trong một năm trở lại đây thôi nên vẫn chưa được tính là quá thành thạo, chí ít hắn cần thêm một năm để vững chắc tông sư cảnh này.

Sở dĩ hắn có thể tùy tâm sở dục sử dụng cách không họa phù là do tri thức cũng như kinh nghiệm của đời trước lưu lại.

Bất quá đời trước hắn làm người tương đối cứng nhắc, cho nên tác phong họa phù cũng tương đối tiêu chuẩn.

Tiêu chuẩn là tốt nhưng lại không phù hợp với Dục đạo, huống hồ hắn còn chưa từng nghe nói các tu sĩ Dục đạo còn họa phù.

Vì vậy hắn cần phải tự vạch ra cho mình một con đường riêng ở cách họa phù này.

Tác phong của tên gia nhân này không chậm, so với đám gia nhân của hắn thì nhanh hơn nửa thành, chỉ có điều không quá am hiểu bản thân hắn nên vẫn còn chút thiếu sót một vài vật dụng.

Nhưng Khương Hy cũng không cần khắc khe đến thế, bản thân hắn cũng mang theo những vật đó bên mình.

Từ tốn ngồi xuống bồ đoàn, một tay tỳ lên bàn chống cằm, tay còn lại cầm Hắc Trúc Bút họa phù trên mặt giấy.

Gọi là họa trên mặt giấy nhưng thực chất ngòi bút của hắn lại cách mặt giấy những năm phân, đây là cách cơ bản nhất để luyện tập cách không họa phù.

Mặt khác, bằng vào việc định vị chính xác phù văn ở trên giấy, hắn có thể rèn dũa được linh thức của mình tốt hơn.

Tên gia nhân kia không còn việc gì khác để làm, cho nên đành lựa chọn ngồi ở bên cạnh giúp hắn mài mực, đồng thời ánh mắt thi thoảng cũng len lén quan sát hành động của hắn một chút.

Gia nhân đã phục thị qua không biết bao nhiêu chủ tử, trong đó đương nhiên có Phù sư, bất quá lấy tu vi Luyện Khí cảnh đỉnh phong của hắn thì chưa bao giờ phục thị Phù đạo tông sư bao giờ.

Vì vậy khi thấy bộ dạng họa phù này của Khương Hy, hắn liền tò mò không thôi.

Dưới góc nhìn của hắn, Khương Hy sở hữu ngoại hình của một thư sinh điển trai, bất quá có chút lười biếng. Bộ dáng họa phù của hắn nhìn như chán quá không có gì để làm vậy.

Nhưng không hiểu sao, bộ dáng này lại khiến hắn cảm thấy thu hút không ít, nhìn nhiều lần cũng không ngán.

Khương Hy biết tên gia nhân này đang nhìn mình, đồng thời cũng không thích người khác nhìn mình lâu đến vậy.

Hắn thích yên tĩnh, cả về không gian lẫn tâm tình, không gian yên tĩnh là chuyện bắt buộc không nói, về phần tâm tình thì hắn cần phải tập trung hết mực không để ý đến xung quanh.

Bất quá tên gia nhân này nhìn nhiều đến vậy thì hắn cũng khó tập trung nổi, vì vậy cũng không thể đạt đến trạng thái tập trung tốt nhất được.

Hắn từ tốn nói:

“Mặt ta dính gì sao?”.

Tên gia nhân nghe vậy liền giật mình cúi đầu xuống, sắc mặt có chút thất thố cùng xấu hổ không thôi. Đường đường là thân hầu cận mà nhìn chủ tử chằm chằm như vậy xác thực rất mất lịch sự, đồng thời cũng là phạm thượng.

Hắn vội vàng khom người thành khẩn đáp:

“Là tiểu nhân có chút tò mò, mong công tử không trách phạt”.

Khương Hy cười cười nói ra:

“Ta có gì để tò mò sao?”.

Giọng điệu của hắn vẫn bình thản như thường, không biểu hiện tức giận hay bất bình gì cả. Tên gia nhân thấy vậy thì nội tâm cũng bình tĩnh hơn chút, hắn từ tốn cung kính đáp lại:

“Công tử, người không biết danh khí bây giờ của người cao đến mức nào đâu”.

Khương Hy cảm thấy có chút hứng thú, hắn mỉm cười nói ra:

“Ngươi nói ta xem thử”.

“Vâng”, gia nhân cung kính đáp.

Trận chiến giữa hắn cùng Kế Trường Minh ngày hôm qua đối với Hoàng Thành thì không phải chuyện gì đáng để lưu ý bởi nơi diễn ra trận chiến nằm ngay trong khu vực của đệ tử chính phái. Người ngoài muốn quản cũng không có tư cách đi quản.

Ngược lại, trận chiến này cực kỳ nổi danh đối với các đệ tử bởi Kế Trường Minh thua cực kỳ thảm. Trận luận bàn trên lôi đài thì không nói, dù sao người khác cũng không ước lượng được thực lực của Khương Hy.

Mặt khác, Kế Trường Minh thi triển chiêu thức có chút khoa trương nên người khác chú mục vào hắn nhiều hơn là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng trận chiến sau đó mới đáng sợ, Kế Trường Minh cực kỳ thê thảm, tràng cảnh hắn tơi tả cùng chật vật đứng lên từ đống đổ nát ngày hôm qua mới thực sự rung động.

Kế Trường Minh không phải thiên kiêu mạnh nhất Cửu Tiêu Tông thế hệ này nhưng cũng không ai có thể đánh hắn thảm đến ngần ấy.

Theo lời của gia nhân, Vũ Nhạc cũng đã chiếu cáo Kế Trường Minh đại bại, một tay còn không chạm vào nổi vạt áo của Khương Hy thì đã bại rồi.

Không ai chứng kiến được trận chiến sau nhưng Vũ Nhạc là trưởng lão của Chấp Pháp Điện, là cùng một mạch với Kế Trường Minh, lão cũng không có lý do gì để hạ thấp hắn cả, trừ phi đó là sự thật.

Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông bây giờ phải nói là có chút chán nản, khí thế hùng hổ cùng kiêu ngạo của đại tông môn ngày hôm qua bây giờ đã biến đi mất dạng, thay vào đó thì đi đâu cũng mang theo một bộ dạng hậm hực khó tả.

Nghe vậy, Khương Hy liền lắc đầu, quả nhiên, Vũ Nhạc đau đầu cũng là có lý do cả.

Tại đời trước, Công Thư Lâu nhất mạch của Phù Linh chân nhân tương đối trạch, chỉ có ở trong lâu ghi chép, nghiên cứu công pháp cùng tu luyện thôi. Ngoại giới có chuyện gì bọn hắn cũng không quản.

Dù sao chức năng của Công Thư Lâu vốn là duy trì truyền thừa, làm tốt phận sự của mình là được, đám đệ tử kia kiêu căng đến đâu thì cũng chẳng ai quản.

Vì vậy, bản thân Phù Linh chân nhân trong suốt bốn trăm năm cuối cùng cũng chẳng biết được đám thế hệ sau này như thế nào, đối với lão, chỉ cần Cửu Tiêu Tông không gặp đại họa diệt tông thì cũng chẳng có gì đáng để quan tâm cả.

Coi như một thế hệ thiên kiêu bị diệt sạch cũng chẳng sao, lấy nội tình hàng vạn năm của đại tông môn thì nhiêu đó tính là gì, cùng lắm lại qua một trăm năm thì chuyện gì cũng vào lại nề nếp như cũ thôi.

Hắn suy nghĩ một chút, một tay vẫn đều đặn họa phù không dứt, không bao lâu sau, hắn nói:

“Vậy bây giờ nếu ta ra ngoài thì có bị đám đệ tử kia vây công không?”.

Tên gia nhân nghe vậy liền có chút thấp thỏm nhưng vẫn cố gắng trấn định đáp lại:

“Lấy thực lực của công tử, người tuyệt đối bình an vô sự. Hơn nữa lấy đông hiếp ít không phải hành vi của chính phái”.

“Ngươi cho rằng chính phái sẽ không vây công?”, Khương Hy hỏi.

Tên gia nhân gật đầu chắc nịch đáp lại:

“Chính phái sẽ không vây công”.

Khương Hy gật đầu mỉm cười không đáp.

Chính phái sẽ không vây công?

Tại Bạch Dương sơn mạch, một tu sĩ Kết Đan cảnh còn mang theo hàng chục tu sĩ Ngưng Dịch cảnh cùng Trúc Cơ cảnh để vây công một tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, đây không phải gọi là vây công, mà là cân bằng lực lượng.

Đơn đả độc đấu cho ra dáng hiệp nghĩa, chi bằng lấy dao tự cắt cổ mình đi thì hơn.

Tại tu chân giới, lực lượng của một người có thể cải biến rất rất nhiều chuyện. Giả dụ như lấy thực lực của Vệ Khắc Nguyên, nếu để hắn bước ra khỏi Cửu Tiêu Tông thi hành pháp lệnh thì hơn phân nửa tông môn trong tu chân giới sẽ bị xóa sổ ngay.

Đây chính là thực lực cá nhân của hắn, vì vậy, để đối chọi lại thì tất cả các tông môn kia bắt buộc phải liên hợp lại để tạo thành một phe lực lượng cân bằng.

Chỉ có cân bằng lực lượng thì cơ may sống sót mới cao được.

Dưới quan điểm của Khương Hy, thắng thua không có ý nghĩa, sống chết càng có ý nghĩa hơn. Những người chưa từng chết sẽ không thể nào hiểu được ý nghĩa của việc sống.

Cho nên đến lúc chết thì người nào người nấy đều hối tiếc thời điểm còn sinh long hoạt hổ.

Giữa lúc này, tờ giấy trên bàn khẽ động đậy, một cơn gió nhẹ khẽ thoảng qua, khóe miệng Khương Hy khẽ mỉm cười rồi dừng bút.

“Ngươi đến đây làm gì?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.