Khương Hy cùng Tuyết tướng đình chiến nhưng tại hai trận doanh nhân loại cùng Lam Thiên Tuyết Tộc thì lại ngày càng căng thẳng.
Nhất là khi bây giờ Lam Thiên Tuyết Tộc đã không lựa chọn dùng binh lực cường công như trước nữa đã chuyển sang chiến thuật ám sát rồi.
Băng Thần Cung chung quy lại là khối kiến trúc bằng băng nên lẫn trong đó tự nhiên vẫn tồn tại băng chí ý cảnh cùng tuyết chi ý cảnh.
Lam Thiên Tuyết Tộc lại càng là chủng loại do thiên địa băng tuyết này tạo thành nên bọn hắn có thể dễ dàng ẩn mình trong không gian này.
Trong ba canh giờ đối chiến của Khương Hy cùng Tuyết tướng thì tu sĩ nhân loại đang một ngày một ít đi.
Bởi bọn hắn đã tao ngộ phải ám sát rồi.
Toàn quân của phe nhân loại giờ đây đang phải trong tình trạng căng thẳng đến cực độ mà cảnh giác, tựa như chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là mất mạng như chơi.
Tình huống này diễn ra trong một canh giờ thì còn quản được nhưng liên tu tì mấy canh giờ thì lại là chuyện khác.
Liêm Đào sao lại không nhận ra được chiến thuật mà Lam Thiên Tuyết Tộc đang dùng chứ nhưng hắn cũng vô pháp ngăn chặn được.
Bộ tộc này đang muốn chơi trò tâm lý với nhân loại, nhân loại hiện nay đang ở thế bị động, trong ba yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa thì nhân loại cùng lắm cũng chỉ được nhân hòa mà thôi.
Trong khi Lam Thiên Tuyết Tộc thì không thiếu nhân hòa, ngược lại bọn hắn còn có thêm cả địa lợi nên trận thứ hai này bọn hắn liền nắm quyền chủ động.
Lam Thiên Tuyết Tộc dường như rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với nhân loại nên bọn hắn lựa chọn cách để hao tổn linh thức của nhân loại bằng cách khiến nhân loại phải rơi vào tình thế phòng bị trong thời gian dài.
Linh thức rất khó để khôi phục, xem như Khương Hy thì cũng phải nhờ đến công pháp mới có thể khôi phục nhanh được nhưng đại đa số tu sĩ thì không có cái diễm phúc này.
Linh thức một khi đã hao cạn thì chí ít trong mười hai canh giờ tới sẽ không thể tham chiến được.
Chưa kể loại hình tập kích bất ngờ như thế này sẽ khiến thâm tâm của tu sĩ nhân loại dâng lên một loại cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng, kiểu như tử thần đã kề dao tận cổ nhưng không biết bao giờ mới chịu cắt.
Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu cùng thống khổ, thậm chí có khi còn khiến người khác phát điên lên nữa.
Đám người Thạch Thương đương nhiên có thể mở linh thức của mình ra rồi bắt từng tên một nhưng đáng tiếc, như thế sẽ được tính là bọn hắn tham chiến.
Như vậy thì tình thế chiến sự ngay lập tức sẽ bị đẩy lên cao trào ngay.
Bọn hắn còn chưa muốn đối đầu với Tuyết Vương liền đâu.
Cho nên tình huống bây giờ cực kỳ phiền nào, tu sĩ Ngưng Dịch cảnh thì không thể can thiệp, tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong thì không lo bị ám sát nhưng lúc nào cũng phải phòng bị.
Nhất thời thì không sao nhưng thêm hai, ba canh giờ nữa thì cũng không chịu nổi. Liêm Đào tự nhiên không muốn để mất thêm tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, nếu chết mất thì lấy ai đi đối phó với cấp bậc Tuyết tướng đây.
Trầm mặc một hồi, hắn liền quay sang nói ra:
“Hồng sư muội, trận bàn của Lâm đạo hữu để lại có lưu lại phù trận nào đặc thù không?”.
Vị Hồng nữ tử kia giờ phút này tự nhiên là đang ở cạnh sáu người Thạch Thương, vị trí của nàng trong trận chiến này quá lớn nên nàng không thể nào gặp chuyện được.
Trùng hợp thay, nạn nhân đầu tiên bị ám sát lại chính là nàng, bất quá cùng lúc đó Thái Huỳnh Liên Phương vô tình đi ngang qua nên nàng liền xuất thủ diệt sát đối phương.
Mặc dù đáng lý ra tu sĩ Ngưng Dịch cảnh không được xuất thủ nhưng vì đặc thù công pháp nên Thái Huỳnh Liên Phương có thể âm thầm diệt sát mà không để lại manh mối.
Từ đó về sau, nàng liền chủ động mang Hồng nữ tử đến lều trại trung ương này để những người còn lại bảo hộ.
Còn về phần nàng thì tranh thủ khi Lam Thiên Tuyết Tộc chưa kịp phát giác, nàng liền xuất thủ phản sát lại mấy tên trong bóng tối kia.
Nhưng đáng tiếc là cuối cùng cũng không ngăn được cơn sóng dữ.
. . .
Hồng nữ tử nghe lời Liêm Đào nói xong liền rút cái trận bàn ra mà đưa linh thức vào xem xét một chút.
Nàng là Trận sư nhưng đồng thời cũng là Phù sư nên nàng cũng xem như hiểu cái loại phù văn cùng trận văn mà Khương Hy lưu lại.
Luận về thiên phú tổng thể, nàng hẳn là vượt qua đám người Thạch Thương, bất quá hiện tại nàng chưa gặp được không gian phù hợp để phát triển.
Kỳ thực nàng cũng không rõ vị Lâm sư huynh kia có lưu lại cái phù trận nào phù hợp không bởi phù trận trong này quả thực rất rắc rối.
Phần lớn số phù trận trong này nàng sẽ không nhìn ra nếu không có ghi chú của Lâm sư huynh lưu lại, chưa kể sự kết nối của các chuỗi phù văn cũng cực kỳ tinh vi, người không tinh nghiên phù đạo tuyệt sẽ không để ý đến điểm này.
Nàng liền có chút cảm khái không thôi, Lâm sư huynh không hổ danh là thư sinh của Thư Viện, tạo nghệ phù đạo quả nhiên trác tuyệt hơn người.
Hồng nữ tử nghiên cứu rất lâu, lâu đến nỗi trong quá trình này cũng có thêm một, hai người nữa bị ám sát đến hét thảm.
Hơn nữa căn cứ vào phương hướng tiếng hét ra thì nơi đó chính là điểm tập kết của đệ tử Địa Cung. Cố Phi Thiên nghe thấy được liền có chút hơi nóng nảy muốn hối thúc một chút nhưng đã bị Bạch Tương Duyệt chặn lại rồi.
Tình huống bây giờ không phải chỉ riêng mỗi Địa Cung là gặp nguy, các đại phái khác cũng gặp nguy thôi nhưng những người lĩnh đội khác thì vẫn giữ được cái đầu lạnh của mình mà chờ đợi.
Bọn hắn biết cái trận bàn Khương Hy lưu lại phức tạp đến bực nào, chỉ cần tạo nghệ phù đạo chỉ ở mức có chút thiên phú thì đảm bảo không xem hiểu được.
Cho nên Hồng nữ tử cần có thời gian, và bọn hắn phải nhịn xuống được khẩu khí này.
Bất quá Cố Phi Thiên lại là một thằng nóng tính, có thể là bản tính đã vậy mà cũng có thể là do công pháp tu luyện.
Cố Phi Thiên dù nhìn ở góc độ nào thì người ta cũng chỉ thấy được một loại dương cương đại triều thôi. Cho nên có lẽ nữ tử Tuyết soái đã nhìn thấy được điểm này nên mới dùng mị công để ảnh hướng đến hắn.
Loại nóng tính như Cố Phi Thiên rất dễ bị sa vào tính toán của người khác nhưng vì hắn mạnh nên hắn đều có thể tự mình phá cục mà ra.
Chỉ có điều hắn chỉ mới rơi vào mấy cái cục không ra gì mà thôi, nếu hắn mà rơi vào cục của Khương Hy thì hắn đảm bảo chết đến khó coi, thậm chí còn không biết chết như thế nào nữa kia.
Cố Phi Thiên bị Bạch Tương Duyệt chặn lại rồi tự nhiên muốn nói gì đó nhưng Thái Huỳnh Liên Phương liền quét ánh mắt lạnh lẽo của nàng về phía hắn.
Nếu nói người nào có thể khắc chế được dương cương đại triều của Cố Phi Thiên thì ở đây cũng chỉ có Thái Huỳnh Liên Phương mà thôi, nàng quá lạnh lẽo cùng âm u.
Hắn cùng nàng mà ở một chỗ thì không khác gì hai thái cực đối lập nhau.
Nàng không nói nhiều nhưng ánh mắt lạnh lẽo của nàng đã ngụ ý rất nhiều điều.
Đơn cử như trong trường hợp này thì có thể hiểu là ‘ngồi yên đó cho ta’.
Người khác nói câu đó với Cố Phi Thiên thì chính là chịu chết nhưng ai bảo người nói là nữ nhân đây, Cố Phi Thiên dù gì cũng là nam nhân, tự nhiên sẽ không đi chấp nhặt nữ nhân.
Huống hồ bây giờ còn đang có hai nữ nhân nhìn chằm chằm vào hắn.
Bất quá cái ý nghĩ này của hắn mà để cho Thái Huỳnh Liên Phương biết thì nàng thể nào cũng sẽ lôi hắn ra ngoài đánh một trận cho mà xem.
Giữa nam nhân và nữ nhân thì ai mạnh hơn cũng không khó mà đoán, dù sao nam nhân về tiên thiên đã có lợi thế hơn nhiều so với nữ nhân.
Nhưng còn phải tương quan với công pháp cùng môi trường nữa, vừa vặn, Thái Huỳnh Liên Phương không ngại nam nhân, công pháp của gia tộc Thái Huỳnh về mặt nào đó thì cũng có thể nói có lợi đối với nữ tử.
Nữ tử tu luyện công pháp của Thái Huỳnh gia tự nhiên sẽ không thua nam nhân.
Đúng vậy, Thái Huỳnh gia cũng như Tô gia Nguyệt Hải Thành, Thái Huỳnh gia chính là gia tộc lấy nữ nhân làm đầu, nữ nhân trong Thái Huỳnh gia có địa vị cực kỳ cao, đương nhiên thực lực cũng rất kinh dị.
Đến cường giả bậc Tuyết Vương còn phải khen Thái Huỳnh Liên Phương trong khi nàng còn không phải là thiên tài chân chính thì đủ hiểu cái gia tộc này kinh khủng đến bực nào rồi.
. . .
Hồng nữ tử nghiên cứu được một hồi thì hai mắt liền sáng lên, thần sắc liền kinh hỉ mà nói ra:
“Tìm ra rồi”.
Nghe vậy, hai mắt Liêm Đào liền sáng lên, thân người liền ngồi thẳng dậy mà nói ra:
“Như thế nào?”.
Những người khác cũng gật đầu mà nhìn về phía Hồng nữ tử, tựa như đang rất nóng lòng muốn biết giải pháp thế nào.
Đột nhiên bị sáu người đồng loạt nhìn thế này làm sắc mặt nàng liền có chút ửng đỏ lên ngại ngùng, bất quá không được bao lâu nàng liền giả vờ khụ khụ vài tiếng rồi nghiêm túc nói ra:
“Các vị sư huynh, sư tỷ, trong trận bàn của Lâm sư huynh lưu lại một loại phù trận gọi là Cơ Linh Thiên Mâu Phù Trận, trận này có thể giúp chúng ta phát hiện được địch nhân đang ẩn nấp”.
“Đúng là rất kỳ diệu nhưng trận này yêu cầu người chủ trận phải có linh thức cao thì mới có thể sử dụng được”.
Một câu này nói ra, ai cũng có thể nghe được giọng điệu của Hồng nữ tử có chút không được tự tin, áng chừng lượng linh thức sử dụng phải rất khủng.
Liêm Đào trầm mặc một hồi, đối với chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, trận bàn xuất từ tay của vị Lâm đạo hữu kia trong khi đó lại là cường giả luyện hồn nên yêu cầu linh thức cao là chuyện bình thường.
Hắn hướng Hồng nữ tử nói ra:
“Yêu cầu tối thiểu là bao nhiêu?”.
Hồng nữ tử đáp lại:
“Có lẽ ít nhất là một trăm năm mươi mét đi”.
Nghe vậy, toàn trường liền im bặt lại, như thế này chi bằng nói thẳng ra cần một tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong làm chủ trận đi.
Cấp bậc tu sĩ như vậy trong tình huống bây giờ chính là vàng bạc khó tìm, nào có ai dám nguyện ý hao tổn linh thức của mình để dùng cái trận này chứ.
Coi như có người nguyện ý đi thì sau khi dùng xong cái trận này thì đoạn thời gian còn lại phải làm sao đây?
Tu sĩ ra chiến trường không có linh thức cơ hồ là đâm đầu vào một vùng sương mù không lối thoát, nói thẳng hơn là đi chịu chết.
Liêm Đào suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Cơ Linh Thiên Mâu Phù Trận này có để lộ phong thanh gì không?”.
Hồng nữ tử lắc đầu chắc nịch đáp lại:
“Không, đại trận này chủ yếu là phóng đại cảm tri của chủ trận, người ngoài nếu không có linh thức rất mạnh thì không thể phát hiện ra được”.
Liêm Đào gật nhẹ đầu, mặc dù chưa biết Cơ Linh Thiên Mâu Phù Trận này có tác dụng như thế nào nhưng hiện nay đây là giải pháp duy nhất cho tình huống éo le này.
Liêm Đào nói ra:
“Vậy để ta làm chủ trận”.
Lời vừa ra, năm người Thạch Thương liền giật mình mà nhìn lấy Liêm Đào, bọn hắn vội vàng nói ra:
“Liêm đạo hữu, ngươi còn phải dẫn quân, chớ làm liều”.
Liêm Đào cau mày lại đáp:
“Đây không phải lúc suy tính nhiều đến thế, huống hồ ta là Ngưng Dịch cảnh, cường độ linh thức mạnh hơn rất nhiều so với yêu cầu tối thiểu kia, coi như hao thì hao đi, hiệu quả tốt là được.
Mặt khác, đối thủ của ta chỉ là bậc Tuyết tướng, sử dụng thuần linh lực thôi ta cũng không gặp nguy hiểm được, đổi lại các ngươi mới thật sự là phiền phức”.
Nghe vậy, toàn trường liền tĩnh mịch lại, Liêm Đào nói cũng không phải có lý, tình huống bây giờ không cho phép bọn hắn nghĩ nhiều.
Một giây một phút còn đắn đo thì lại thêm một tu sĩ mất mạng, sĩ khí của toàn quân sẽ giảm đến mức đến mức khó mà khôi phục được.
Trong tình huống tệ nhất chính là toàn quân bị giết hơn phân nửa. Lúc đó thì lợi thế về số lượng của nhân loại đã triệt để bị mất đi.
Lam Thiên Tuyết Tộc chỉ cần xuất một mệnh lệnh tiến quân tổng lực thôi là nhân loại sẽ không chịu nổi ngay.
Liêm Đào không có kinh nghiệm dẫn quân nhưng trong người hắn đang chảy dòng máu của một trong ngũ đại tướng quân của Đại Tinh Hoàng Triều, hắn há có thể là người rề rà?
Sau đó, Liêm Đào liền hướng về phía Hồng nữ tử rồi nghiêm túc nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]