Chương trước
Chương sau
Dục vọng bị áp chế, Trầm Nê Sắc Hồn tự nhiên không còn đất diễn, Khương Hy liền nhanh chóng thu lại thần thông của mình.

Quỷ Mâu trưởng lão nhìn chằm chằm vào hắn một hồi rồi nói ra:

“Tiểu tử ngươi ẩn tàng cũng không kém, đến thần thông hệ tinh thần cũng ngộ ra được”.

“Trưởng lão quá khen, vãn bối không dám nhận”, Khương Hy ôm quyền đáp.

Quỷ Mâu trưởng lão nhàn nhạt nói tiếp:

“Khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo, thiên phú của ngươi không thua kém bất cứ thiên kiêu nào. Lão phu muốn thông báo cho ngươi một tin, từ bây giờ ngươi không cần làm nhiệm vụ ám sát Văn Đồng Quỳ Liên nữa”.

Nghe vậy, Khương Hy giả vờ không hiểu đáp lại:

“Bẩm trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì sao?”.

Quỷ Mâu trưởng lão nhìn hắn một chút rồi nói ra:

“Hơn mười ngày trước, Bạch Dạ Ma Tôn đã vội vã mang Văn Đồng Quỳ Liên trở về Cực Tây, bộ dáng có chút gấp gáp. Để cho vị Ma Tôn này hối hả như vậy ngoại trừ Ma Cung xảy ra chuyện thì cũng chỉ có an nguy của Văn Đồng Quỳ Liên”.

Lão không nói hết câu nhưng nghe vậy Khương Hy cũng hiểu được một chút.

Lấy tầm ảnh hưởng của Dạ Ma, Cực Tây phát sinh đại sự thì Dạ Ma đương nhiên sẽ biết. Quỷ Mâu trưởng lão không đề cập đến tự nhiên ngụ ý của lão nằm ở vế sau, Quỳ Liên bị trọng thương và thủ phạm không ai khác ngoài hắn.

Trên thực tế, Quỳ Liên chắc chắn không bị trọng thương, nhiều lắm có lẽ nàng cần một nơi thật sự an toàn để bế quan ổn định Nhân Gian Mị Thể của mình.

Bạch Dạ Ma Tôn chắc chắn đã biết chuyện nên mới phối hợp với Quỳ Liên diễn một chút để qua mặt Dạ Ma.

Thành thật mà nói, Khương Hy cho rằng Ma Cung còn đang nợ hắn đây, tương lai hùng mạnh của Ma Cung vừa được hắn đặt một viên gạch đầu tiên đấy.

Về sau có vô tình gặp lại hẳn cỗ thế lực này sẽ cho hắn một chút mặt mũi đi.

Quỷ Mâu trưởng lão không nói nữa, cả bảy sát thủ Kim Diện đương nhiên hiểu ý lão nên cũng gật gù công nhận.

Không bao lâu sau, Quỷ Mâu trưởng lão nói tiếp:

“Ngươi là người thông minh, vậy nên hiểu được ý của lão phu chứ?”.

Khương Hy mỉm cười ôm quyền đáp lại:

“Vãn bối được tính là qua ải rồi chứ?”.

Quỷ Mâu trưởng lão mỉm cười, đây là lần đầu hắn thấy lão mỉm cười nhưng cũng chỉ trong chốc lát thôi, lão nói ra:

“Qua ải, bất quá lão phu muốn làm rõ một số chuyện trước khi thông báo chính thức với ngươi”.

Một số chuyện cũng đồng nghĩa với rất nhiều chuyện.

Khương Hy đáp lại:

“Vâng, vãn bối sẽ thành thật trả lời”.

Quỷ Mâu trưởng lão gật đầu nói ra:

“Ngươi có giữ Nguyên Anh Huyết của Bạch Kính gia không?”.

Một câu vừa ra, không gian xung quanh căn phòng liền tĩnh mịch lại một cách đáng sợ, tám cặp mắt của tu sĩ cao giai đồng loạt nhìn chằm chằm vào hắn tựa như đang vấn tội.

Áp lực đè lên vai hắn cực kỳ lớn, sau lưng nhịn không được đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nội tâm hắn nhịn không được mắng Quỷ Mâu trưởng lão vài câu. Lão nhân này quả nhiên âm hiểm.

Một câu này của lão không những đơn thuần dò xét thực hư chuyện năm đó của Bạch Kính gia mà còn truy xét nguồn gốc xuất thân của hắn.

Nguyên Anh Huyết là bí văn, chỉ có những thế lực có Nguyên Anh cảnh tọa trấn mới có tư cách biết được cụm từ này.

Hơn nữa, lấy tu vi hiện tại của hắn lại có thể biết được thì thế lực đó tuyệt đối không thể nhỏ, chí ít trong đó có nhiều hơn hai vị Nguyên Anh cảnh.

Mặt khác, thiên phú của Khương Hy rất mạnh, ngoài sáng hắn để lộ bản thân sở hữu hai đến ba môn thần thông, dù cho bản thân có thiên tài đến mức nào thì để ngộ ra được thần thông tự nhiên không thể thiếu cao nhân chỉ điểm tu hành.

Nói Khương Hy chỉ là tán tu tự nhiên không một ai ở Dạ Ma tin nổi, lão quái vật Quỷ Mâu này sống đã có mấy trăm năm, cảnh giới tu hành cũng cực kỳ thâm sâu, từ lâu đã thành tinh rồi, lão không truy gốc vấn đề mới là lạ.

Suy nghĩ một chút, Khương Hy từ tốn ôm quyền đáp lại:

“Bẩm tiền bối, vãn bối không giữ”.

Trước đây hắn cầm nhưng thời điểm đó còn chưa xác định là Nguyên Anh Huyết, sau đó lại bị Nguyệt Hải Đà chủ dùng nhân tình cưỡng đoạt thì mới biết được.

Cho nên hắn không được tính là giữ ‘Nguyên Anh Huyết’, nhiều lắm cũng chỉ tính là giữ một giọt máu kỳ cục nào đó thôi.

Huống hồ bây giờ trên người hắn thật sự không có Nguyên Anh Huyết, một câu này tính ra vẫn không phải nói dối.

Quỷ Mâu trưởng lão nghe xong thì thần sắc vẫn rất bình tĩnh, bên ngoài không để lộ ra bất kỳ biểu hiện nào cả.

Nội tâm lão trầm mặc một hồi, ngày đó lão đã giao nhiệm vụ này lại cho Minh Mạc, bất quá sau trận chiến tại Bạch Dương sơn mạch, lão biết Khương Hy ẩn tàng quá nhiều.

Sát thủ ẩn tàng thủ đoạn của mình là chuyện bình thường nhưng ẩn tàng quá nhiều như vậy lại khiến lão sinh nghi.

Dạ Ma là thế lực trung lập duy nhất trên Đại Lục có thể khiến cả Chính Phái lần Ma Đạo vừa yêu vừa hận, cho nên hai bên này chưa bao giờ ngừng việc âm thầm cài người của mình vào hạch tâm của Dạ Ma.

Đồng ý là hạch tâm của Dạ Ma bây giờ vẫn để lọt một vài người nhưng chỉ cần có thời gian thì Dạ Ma đều có thể lôi ra hết được.

Thiên phú của Khương Hy rất tốt, tâm tính cùng thực lực hiện tại đều khiến bất cứ một vị đại lão Nguyên Anh cảnh nào cũng phải yêu thích không ngừng nhưng cũng vì thế nên các đại lão này cũng phải cẩn thận.

Cây đao này phải thực sự trong sạch thì mấy đại lão này mới có thể toàn tâm bồi dưỡng được. Vì vậy, Quỷ Mâu trưởng lão mới quyết định tự thân thẩm tra hắn.

Một lát sau, lão nói tiếp:

“Ngươi là người của Cửu Tiêu Tông?”.

Nghe vậy, Khương Hy suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Bẩm trưởng lão, không phải Dạ Ma không quan tâm đến xuất thân sao?”.

Quỷ Mâu trưởng lão nhàn nhạt nói:

“Hạch tâm của Dạ Ma không phải muốn vào là vào được, ngươi là người thông minh, đừng hỏi những câu ngu dốt như vậy”.

Khương Hy nhìn lão một hồi, lưng đứng thẳng không sợ hãi, bộ dáng cũng không có chút nao núng hay do dự gì. Hắn bình tĩnh đáp lại:

“Vãn bối không phải đệ tử của Cửu Tiêu Tông”.

“Vậy làm sao ngươi dùng được cấm tự?”, Quỷ Mâu trưởng lão nói.

Khương Hy từ tốn đáp:

“Vãn bối từng có một sư phụ là cao tầng của Cửu Tiêu Tông, nhưng đạo thống không thuộc Đạo Môn, vì vậy không được tính là đệ tử của Cửu Tiêu Tông.

Mặt khác, sư phụ của vãn bối đã chết, liên hệ với Bạch Dương Đỉnh cũng triệt để bị cắt đứt”.

Quỷ Mâu trưởng lão có chút ngạc nhiên với câu trả lời này, lão nói:

“Sư phụ của ngươi là ai?”.

“Phù Linh chân nhân”, Khương Hy từ tốn đáp.

Lời vừa ra, bảy tên sát thủ Kim Diện kia liền có chút biến sắc, bọn hắn không nghĩ đến Khương Hy lại cáo tri thành thật đến thế.

Phù Linh chân nhân tính ra thì không mạnh, đối với ngoại giới, lão là Nguyên Anh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, còn với những người hiểu rõ Nguyên Anh cảnh, lão là Định Thần cảnh đỉnh phong, khoảng cách Thần Du cảnh chỉ kém một bước chân.

Bất quá một đời này lão không bước qua được một bước này.

Phù Linh chân nhân là Chân nhân vị, vô luận tại Cửu Tiêu Tông hay tu chân giới, địa vị của lão cũng cao dọa người.

Khương Hy trực tiếp cáo tri tên lão ra như thế này... có chút không ổn lắm nhưng Quỷ Mâu trưởng lão chưa nói gì nên cả bảy người bọn hắn liền im lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Quỷ Mâu trưởng lão nói tiếp:

“Phù Linh chân nhân có đạo thống tà môn đến thế sao?”.
Phù Linh chân nhân thành tựu Chân nhân vị nhờ vào sự am hiểu cực kỳ sâu đối với các loại công pháp, cho nên mọi công pháp cùng chiến kỹ qua tay chân nhân liền tăng tiến một cách khó tin.

Dạ Ma xác thực đã từng muốn mời chân nhân gia nhập Dạ Ma rồi nhưng đáng tiếc, chân nhân cắm rễ tại Cửu Tiêu Tông quá lâu, trong suốt bốn trăm năm cuối đời còn không chịu rời khỏi tông môn một bước.

Dạ Ma có lòng muốn mời thì cũng không thể tiếp cận được. Bên cạnh đó, Quỷ Mâu trưởng lão có thể nhìn ra được công pháp của Khương Hy, tri thức của lão không kém nhưng vẫn vô pháp nhìn ra lai lịch của hắn.

Nếu không nhờ cấm tự Bạch Dương ngày hôm đó thì lão cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hắn lại có liên hệ với Cửu Tiêu Tông cả.

Mặt khác, lão tin lời của Khương Hy là thật, hắn không phải đệ tử của Cửu Tiêu Tông, chỉ đơn thuần là đệ tử riêng của Phù Linh chân nhân thôi.

Cửu Tiêu Tông là một trong hai thánh địa Đạo Môn, đệ tử chân truyền của bọn họ bắt buộc phải tu luyện đạo công. Công pháp Khương Hy tu luyện quá tà môn, nội môn thần thông vừa rồi thôi cũng quái dị không kém, tự nhiên không thể nhập thất vào Đạo Môn nổi.

Ngoài ra, đạo pháp Bạch Dương rất nổi tiếng, chỉ có đệ tử của Cửu Tiêu Tông mới có thể gọi ra bằng lời, viết ra bằng chữ được. Nhưng đạo pháp này vẫn có điểm yếu.

Đó chính là được cao tầng của Cửu Tiêu Tông thu đồ, trở thành một loại tồn tại ngang với đệ tử chân truyền thì sẽ tự động gọi ra được.

Quỷ Mâu trưởng lão đương nhiên biết được điều đó, vì vậy lão mới không nghi ngờ những lời kia của Khương Hy.

...

Khương Hy nghe một câu kia của Quỷ Mâu trưởng lão liền có chút oán thầm.

Tam Dục tà môn thì đúng thật, bất quá thời điểm nó được phục chế xong thì còn không tà môn như bây giờ, chỉ có qua cải tạo lại của đời này thì mới thực sự tà môn thôi.

Hắn từ tốn đáp lại:

“Đạo thống này không nhập vào giáo lý của Đạo Môn nên lão nhân gia cũng không cáo tri lại cho Cửu Tiêu Tông”.

Quỷ Mâu trưởng lão gật đầu, lão hỏi tiếp:

“Tại Cửu Tiêu Tông có người nào biết ngươi không?”.

Khương Hy nhanh chóng lắc đầu đáp lại:

“Toàn bộ Cửu Tiêu Tông không ai biết đến sự tồn tại của vãn bối cả”.

Quỷ Mâu trưởng lão không đáp, lão chỉ lẳng lặng quan sát hắn một hồi rất lâu, toàn bộ mật thất một lần nữa lại rơi vào tĩnh mịch không ngờ.

Khương Hy cũng không vội làm gì, hắn phải luôn giữ cho nội tâm của mình được yên tĩnh nhất có thể để không bị lão quái vật này phát hiện ra.

Hắn đời này tự nhận đời trước làm sư phụ cũng không phải chuyện sai sự thật, đều là bản thân hắn cả, tự thân quyết định là được.

Mặt khác, đạo pháp Bạch Dương cực kỳ nổi tiếng, không chỉ mỗi Dạ Ma mà toàn bộ các đại tông môn trong thiên hạ cũng đang tìm cách để lách qua đây.

Mặc dù cuối cùng đã tìm ra được cách nhưng tìm ra cũng như không, có thể được lão tổ Nguyên Anh cảnh thu đồ thì dù có là nội gián cũng sẽ phản bội lại sư môn cũ nhanh thôi.

Thậm chí trong lịch sử cũng từng có trường hợp Cổ Linh Môn đem đệ tử chân truyền mới thu nhận của mình làm nội gián tại Cửu Tiêu Tông.

Về sau được một vị lão tổ Nguyên Anh cảnh trong tông vừa ý thu đồ, lại còn được vị lão tổ này tận tâm yêu thương chỉ bảo tu hành qua mấy trăm năm, cuối cùng vị đệ tử kia hổ thẹn với lòng mình, quyết tâm trở về Cổ Linh Môn dập đầu chín cái trước cửa sơn môn, chính thức phản bội.

Sự kiện năm đó cực kỳ oanh động, hơn nữa cũng trở thành một cố sự cực kỳ nổi tiếng.

Bởi vị đệ tử kia về sau chính là đại danh đỉnh đỉnh Thủy Đàm chân nhân của Cửu Tiêu Tông. Thủy Đàm Ảo Cảnh Khương Hy tu luyện hiện nay chính là chiến kỹ do vị đó sáng tạo ra.

Tu đạo cần vô tình nhưng trước khi vô tình thì vẫn còn hữu tình, cho dù là đệ tử chân truyền được lão tổ Nguyên Anh cảnh thu đồ trước đó thì trải qua mấy trăm năm không liên hệ, tình cảm đương nhiên sẽ lạnh đi rất nhiều.

Xác suất bị chính tông môn đang tiềm phục đào góc tường tự nhiên cao không tưởng.

Cổ Linh Môn năm đó là một bài học rõ ràng nhất, các đại tông môn khác tự nhiên không điên đi cân nhắc đến con đường đó để phá đạo pháp Bạch Dương của Cửu Tiêu Tông.

Chỉ là tu chân giới sẽ không ngờ rằng, một khoảng thời gian rất lâu sau đó, Khương Hy xuất hiện. Đạo pháp Bạch Dương lại thực sự bị phá ngay trong tay của hắn.

Khương Hy cũng không mong một lời này của mình có thể thuyết phục được Quỷ Mâu trưởng lão, dù sao cũng rất khó tin. Cho nên nội tâm hắn còn đang chuẩn bị thêm một vài phương án khác để đối phó đây.

Bất quá phải làm cho thật khéo, nếu không đột nhiên lại khiến mọi việc quá trơn tru thì lại khiến người khác sinh nghi.

Nói dối là một môn nghệ thuật nhưng nói thật lại không phải thật là một tài năng bẩm sinh.

Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, miệng không vành mó méo tứ phương đích xác là chỉ hắn thật rồi.

...

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.