Tại một dãy núi nào đó trên Huyền Đô Đại Lục.
Dãy núi này rộng lớn và trải dài vô cùng, hơn nữa nó cũng cực kỳ cao, tựa như một tấm bình chướng khổng lồ tự nhiên vậy. Nơi cao nhất liền đâm xuyên qua tầng mây như ngọn giáo hướng thẳng lên thương khung. Người thường hay thậm chí tu sĩ có tu vi yếu kém chút từ bên dưới nhìn lên cũng không thể thấy được gì. Vài chục dặm xung quanh đỉnh bị bao phủ bởi một lớp sương mù, từ xa trông ngọn núi lớn này lúc ẩn lúc hiện, thần bí vô cùng.
Dãy núi này gọi là Bạch Dương sơn mạch.
Đỉnh núi gọi là Bạch Dương đỉnh.
Ngự trị tại đây là Cửu Tiêu Tông.
Ngay trên Bạch Dương đỉnh tọa lạc một tòa đại điện nguy nga, tráng lệ. Tòa đại điện này nhìn như đang trôi nổi ở trên biển mây, trông tựa như tiên cảnh.
Ở đại sảnh của tòa đại điện này hiện đang đặt một cái bàn tròn lớn bằng gỗ, nhìn chung thì không hợp với khung cảnh của đại điện mấy, cái bàn này hẳn không phải lúc nào cũng dùng. Xung quanh có tới hơn hai mươi người đang ngồi, mỗi một người đều tỏa ra khí tức sâu như biển, bàng bạc như thiên không.
Lúc này, nơi đây đang diễn ra một nghị sự. Mỗi một người đều mang một nét mặt nghiêm túc nhìn về phía chủ vị. Chủ vị là một lão nhân trắng từ đầu tới chân, râu trắng, tóc trắng, lông mày trắng, mang một bộ bạch y đạo bào, duy chỉ có sắc mặt là hồng hào. Ánh mắt lão mang một vẻ thâm trầm đầy tang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-luc/106912/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.