Chương trước
Chương sau
“Cút ngay!”
Tà Hỏa nổi giận vì Hiên Viên Chí Văn cứ bám riết lấy mình không thôi, lập tức thi triển huyền linh thuật “Tà Quyền”, đem người đánh lui lại, sau đó thân hình nổ tung, thi triển “Tà Hỏa Bất Diệt” hóa thành năm vị Tà Hỏa Lão Nhân đứng ở năm phương vị. Hiên Viên Chí Văn trong nhất thời không tìm được đâu là bản thể cho nên thế tấn công mới hơi ngừng lại, đi xuống vị trí gần với Đông Cung Ngạo.
Thế trận hiếm hoi kiếm được một khoảng lặng xác định ta cùng với ước đoán lực thực cụ thể và suy tính kế hoạch.
Trầm Mộng Thư đứng ngay trước cửa vào Trầm Hương Cốc, sau lưng nàng là Trầm Vạn Đại, cách nhau chừng nửa dặm, nơi hắn đứng vừa vặn là chính giữa lối vào. Trước mặt Trầm Mộng Thư lại phân chia ra làm ba khu vực, ngoài năm dặm phía bên trái là hai vị tướng quân lạ mặt, Đông Cung Ngạo cầm cự phủ cùng Hiên Viên Chí Văn cầm đại kiếm.
Bên phải là Cổ Chung lão tướng với hoàng kim trọng giáp đầy chói mắt. Cuối cùng là Tà Hỏa Lão Nhân – Ngô Phàm, đứng giữa biển lửa đỏ sẫm, khí tức cũng là mạnh nhất, khoảng cách Trầm Mộng Thư cũng là gần nhất, chỉ có ngoài ba dặm.
Trầm Vạn Đại lúc này hít sâu một hơi nói.
“Không nghĩ tới lần này sẽ dẫn đến ba vị tướng quân, không biết hiện tại ba vị có nghĩ rút lui hay không? Dù gì Đường Đô cùng Trầm gia có quan hệ không ít, mà ba vị chưa chắc sẽ kiếm được lợi lộc gì từ việc lần này. Chưa kể trọng phạm như Tà Hỏa còn đang ở đây, người người đều nên tru diệt.”
Tà Hỏa cười lớn.
“Ngậm cmn miệng mày lại đi thằng bất hiếu. Đừng tưởng giả vẻ đạo mạo mà không ai biết mày đang nghĩ gì.”
Quét mặt một vòng, Tà Hỏa lại cười càng lớn hơn nói.
“Lại nói từ bao giờ mà người Đông Vực cũng dám đi hại người lung tung ở Đông Nam Vực vậy?”
Đông Cung Ngạo nắm lấy cự phủ bật cười.
“Đông Nam Vực sao? Không lâu nữa sẽ trở thành Nam Hoang của Hoàng Triều bọn ta mà thôi. Hiện tại các ngươi kịp thời thuần phục với ta thì ta đảm bảo sẽ cho các ngươi trở thành hộ vệ, không lo lắng ngày sau!”
Tà Hỏa Lão Nhân lại nhìn về phía Cổ Chung nói.
“Vậy sao? Vậy thì chúc mừng Cổ tướng quân ngày sau không còn cần phải lo lắng cơm áo gạo tiền nữa.”
Cổ Chung tức giận, mặc dù chỉ là một lão già gần đất xa trời nhưng nộ khí giống như hổ giữ khiến người run sợ, lão hừ lạnh.
“Ta chỉ trung với bệ hạ.”
Trầm Vạn Đại cắt ngang, ánh mắt lạnh lẽo gằn từng chữ một.
“Đường Đô các ngươi quy phục Bông Hè Hoàng Triều rồi sao? Thập đại gia tộc sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”
Đông Cung Ngạo cướp lời, không để Cổ Chung lên tiếng.
“Thập đại gia tộc tính cái rắm. Bớt đem ra dọa người đi, chẳng bao lâu nữa Hoàng Triều sẽ san bằng đám gia tộc man di các ngươi.”
“Ngươi đang muốn chết sao?”
Trầm Vạn Đại quát lạnh, thân hình xê dịch lên phía trước, kim quang từ trong cơ thể bùng nổ.
Huyền linh thuật: Hoa lệ chi mộc.
Uỳnh!!!
Mặt đất dưới chân Đông Cung Ngạo nổ tung, ánh sáng bảy màu lan tỏa bốn phía giống như pháo hoa. Nhưng đòn đó không hề làm tổn thương được Đông Cung Ngạo, hắn cùng Hiên Viên Chí Văn đã tránh xa vị trí đó, lượng xung kích còn lại dễ dàng bị hai người họ hóa giải.
Đông Cung Ngạo nhếch miệng, Trầm Vạn Đại không mạnh, so với mấy người khác thì yếu hơn một chút, ở cùng cấp độ với hắn. Vừa vặn bị đánh từ nãy giờ khiến cho Đông Cung Ngạo có chút khó chịu cho nên hắn muốn dùng Trầm Vạn Đại để xả giận.
Huyền linh thuật: Thổ Hành.
Chớp mắt Đông Cung Ngạo đến gần Trầm Vạn Đại, cự phủ bổ thẳng xuống, rìu chưa đến cương phong cuồn cuộn đã khiến cho khuôn mặt của Trầm Vạn Đại cảm thấy đau rát. Trầm Vạn Đại không phải kẻ mạnh về lực lượng, không dám đón đỡ mà lập tức xoay người né tránh, đồng thời bàn tay nâng lên điểm ra một chỉ.
Huyền linh thuật: Thiết Điểm Mai Hoa.
Đông Cung Ngạo xoay ngang cự phủ, lấy lưỡi rìu làm khiên.
Oanh!!!
Cự phủ va chạm vào một cỗ lực lượng mỏng manh liền lập tức nổ tung, Đông Cung Ngạo bị chấn lui mấy bước, tuy nhiên chẳng hề có thương thế nào cả, đòn tấn công vừa rồi cũng tương đối nhẹ so với một chuẩn vương thông thường.
Đông Cung Ngạo lại càng vui mừng, trong lòng thầm cười “chỉ đến như thê” bên ngoài lập tức chuyển đổi thế công, dồn dần vung rìu.
“Chết đi!”
Đông Cung Ngạo bổ xuống một rìu, trực diện Trầm Vạn Đại, một rìu này mười phần nắm chắc đêm Trầm Vạn Đại chia đôi. Trầm Vạn Đại lại không kinh hoảng, nhếch miệng cười một cái, tay phải đánh ra một chưởng, giống như muốn dùng tay không chặn lưỡi rìu này.
“Ngu ngốc!”
Đông Cung Ngạo cười lớn, chân nguyên bùng nổ mạnh mẽ, toàn lực chém chết Trầm Vạn Đại. Lúc này hắn vẫn chưa để ý khu vực mà hai người chiến đấu đã ở trong một rừng cây cổ thụ che trời, che đậy hết ánh nắng trên tán cây.
Theo một chưởng của Trầm Vạn Đại đánh ra, một lượng lớn chân nguyên hội tụ thành một chưởng ảnh đánh thẳng vào lưỡi rìu, chưởng ảnh không ngừng phóng đại, đến lúc lớn gấp ba lần thân hình của Đông Cung Ngạo liền bộc phát ra một lực lượng kinh người đem người đánh bay ra khỏi cánh rừng.
Huyền linh thuật: Sơn Lâm Chúc Phúc.
Khí tức của Trầm Vạn Đại tăng vọt, cường thế vô cùng, đồng thời khu rừng này dần dần hóa thành một mảnh khu vực hư ảnh, chính là Vực của Trầm Vạn Đại, một khu rừng với đại thu che trời, bên trong Vực hắn được tăng thực lực gấp mấy lần. Đông Cung Ngạo bị một chưởng vỗ thổ huyết bay ngược cũng chẳng có gì là lạ.
Rầm! Rầm! Rầm!!!
“Thằng chó, mày chọc giận tao rồi đấy.”
Đông Cung Ngạo gầm thét, mặt đất bắt đầu vỡ nát, giống như có thứ gì đó đang chui ra từ lòng đất, chậm rãi nâng thân thể của hắn lên cao.
Năm mét, mười mét, ba mươi mét…
Đến khi cách mặt đất năm mươi mét, người ta mới nhận ra được hình dáng thật sự của vật khổng lồ này. Đó là một con người đá khổng lồ, toàn thân đều được cấu tạo từ đá, nổi bật giữa bốn phương, đem tất cả hóa thành con kiến dưới chân nó.
Huyền linh thuật: Đại Sơn Khôi.
“Chết!”
Đông Cung Ngạo ra lệnh một cái, Đại Sơn Khôi hóa tay làm đao, một tay chặt xuống mang theo lực lượng vạn quân chém về phía Trầm Vạn Đại. Trầm Vạn Đại cũng không sợ, song chưởng đánh ra, từ cánh rừng hội tụ năng lượng hình thành hai cánh tay khổng lồ đánh về phía bàn tay của Đại Sơn Khôi.
Uỳnh!!!
Một tiếng nổ kinh thiên thổi bay năm tất cả mọi thứ trong vòng năm dặm xung quanh hai người, tuy nhiên chẳng có kẻ nào chịu lui bước, thế công trước chưa xong, thế công sau lại đến, từng quyền từng chừng nổ tung không ngừng, đánh đến mặt đất hòa thành một cái hố sau không đáy, không còn thấy tung tích gì của hai người ngoài từng chấn động cứ không ngừng truyền đến từ hố sâu.
...
Hiên Viên Chí Văn vốn còn muốn cứu trợ nhưng Tà Hỏa Lão Nhân không cho hắn rảnh tay mà điên cuồng tấn công, quyết trả món nợ bị chém biển lửa lúc mới rồi. Hiên Viên Chí Văn bị Tà Hỏa Lão Nhân ép cho liên tục bại lui, trong khi đó Cổ Chung định âm thần tấn công Trầm Mộng Thư nhưng Tà Hỏa Lão Nhân lại vô cùng điên cuồng, trực tiếp công kích cả Cổ Chung rồi kéo sang một bên, rõ ràng là muốn một đấu hai.
“Họ Cổ kia chạy đi đâu, để ta đưa ngươi đi đoàn tụ với cháu của ngươi.”
Tà Hỏa Lão Nhân quát lớn sau đó thi triển Thần Hỏa Chi Uy biến cả mười dặm đất trời chìm trong ánh lửa đỏ thẫm. Cổ Chung cũng bị một câu nói này chọc giận, nộ khí như long, lập tức tung chưởng đánh tới, kim giáp trên thân của lão là do huyền linh thuật “Thần Kim Sáo Trang” biến thành cho nên cả sức mạnh lẫn lực lượng của lão so với cùng giai còn mạnh hơn một chút, đủ để uy hiếp đến Tà Hỏa Lão Nhân. Mặc dù Tà Hỏa là nhị kiếp chuẩn vương thì phải đối đầu với hai vị linh kiếp chuẩn vương cực mạnh thế này cũng không chiếm được thượng phong.
Huyền linh thuật: Long Quyển.
Hiên Viên Chí Văn quát một tiếng, đại kiếm tung bay hình thành một lốc xoáy to lớn, chân nguyên hệ phong hòa trộn cùng với từng đường kiếm sắc bén, bất cứ ai bị cuốn vào đều sẽ bị công kích chém thành mảnh nhỏ. Tà Hỏa Lão Nhân lĩnh trọn một đòn này nhưng bằng vào “Tà Hỏa Bất Diệt” nên chỉ bị thường nhẹ liền có thể thoát ra ngoài.
Cổ Chung lúc này tận dụng thời cơ vô cùng tốt, lập tức xuất hiện ở sau lưng Tà Hỏa Lão Nhân, đánh ra một chưởng.
Huyền linh thuật: Vô Ngấn Kim Quang.
Kim quang chói lóa cuộn trào đánh thẳng vào hậu tâm của Tà Hỏa Lão Nhân, không cho hắn có thời gian phản ứng liền đem lồng ngực của hắn mở ra một cái lỗ lớn, kim quang đâm xuyên một cách thông thấu, bắn thẳng đến vị trí của Hiên Viên Chí Văn đồng thời còn khiến cho Tà Hỏa Lão Nhân bay ra ngoài.
Hiên Viên Chí Văn khen thầm một tiếng “làm rất tốt”, mặc dù ánh sáng có chút chói lóa khiến hắn không nhìn rõ nhưng cũng đủ cảm nhận được thân thể của Tà Hỏa Lão Nhân đang ở đâu, liền vung kiếm chép đến.
Huyên linh thuật: Khai Sơn!
Uỳnh!!!
Trước có “Khai Sơn” sau có “Vô Ngấn Kim Quang”, Tà Hỏa Lão Nhân không có chút phản kháng nào liền bị hai cỗ lực lượng to lớn làm cho nổ tung, đem toàn bộ khu vực một dặm quanh thân hắn làm vật bồi táng, biến mất giữa thiên địa.
Hiên Viên Chí Văn có chút thở gấp nhưng trong lòng vui như được mùa, bớt đi đối thủ nguy hiểm thế này, khả năng tranh đoạt của hắn lại cao hơn nhiều. Hiện tại ngoài Cổ Chung ra thì thực lực của hắn cao nhất, chỉ cần chuyên chú thì giết lão già gần đất xa trời kia cũng không khó.
Vừa nghĩ đến đây, Hiên Viên Chí Văn liền cảm thấy một cảm giác nguy hiểm nhảy lên trong lòng, không dám nghi ngờ trực giác của mình, Hiên Viên Chí Văn dướn người bỏ chạy về phía trước đồng thời thi triển huyền linh thuật hộ thể.
Huyền linh thuật: Hộ Chung.
Huyền linh thuật: Tà Quyền!
Đáng tiếc đã muộn, ánh lửa đỏ thẫm nổ bùng, trước khi Hộ Chung hình thành trong nháy mắt, một đại quyền đỏ như máu xuyên thủng lồng ngực của hắn, đem toàn bộ cơ thể dìm vào trong biển lửa. Một cố ý chí điên cuồng gào thét cắn xé linh hồn của hắn khiến cho Hộ Chung vừa mới gây dựng liền tan vỡ thành mảnh nhỏ.
Hiên Viên Chí Văn sững sờ không tin nổi là mình lại chết thế này nhưng cỗ cảm xúc hỗn loạn ẩn chứa bên trong Tà Quyền khiến cho đầu óc của hắn chẳng còn thanh tình, trong phút giây ngắn ngủi trước khi hóa thành tro tàn, Hiên Viên Chí Văn vung ra một kiếm, một kiếm với toàn bộ sức mạnh còn xót lại.
Huyền linh thuật: Liên Họa – Bách Trảm Thành Liên.
Đại kiếm vút qua bầu trời, trong phạm vi mười dặm liên tục hiện ra những đường chém kinh người đan xen thêu dệt trong tích tắc. Toàn bộ ánh kiếm sáng lên, một đóa hoa sen nở rộ giữa trời đất, che phủ toàn bộ mười dặm đất trời giống như một tác phẩm mỹ lệ trong sự tàn phá hoang tàn của cả khu vực.
Hoa sen nở rộ, đáng tiếc, uy lực quá yếu, giết huyền phủ cảnh tam trọng trở xuống thì được chứ để đối phó với một đám chuẩn vương thì còn lâu mới đủ.
Hoa sen nở, chuẩn vương vẫn.
Hiên Viên Chí Văn triệt để bị Tà Quyền đốt thành tro bụi. Vị Chuẩn Vương đầu tiên ngã xuống trong cuộc chiến ngày hôm nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.