Toàn bộ đại hội nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm nagy hôm sau tất cả đều tập trung về Đỉnh Bàn Cờ.
Không biết ở đây chôn giấu bí mật gì mà cửa Hà Tuyết Nguyệt lẫn Bất Diệt Chi Tâm đều nhắm đến. Dương Thiên cũng đang mong đợi được chứng kiến đây. Thực lực của hắn không nổi bật, trí lực chưa chắc nổi các lão quái sống mấy trăm năm nhưng có lão âm hàng như Bất Diệt Chi Tâm phụ trợ chắc cũng làm nên chuyện, nếu không thì lão già này chỉ được cái mồm chứ quá phế rồi, bị trấn áp cũng không oan.
Lại nói về Bàn Cờ trên đỉnh Bàn Cờ, tương truyền từng có một vị tiên nhân hạ phàm bày cờ ở nơi này, ngày qua ngày tháng qua tháng cứ tự chơi cờ một mình. Có chàng trai sống tại bán đảo này lên núi đốn củi từ nhỏ, lúc nào cũng thấy ông lão ngồi đánh cờ một mình nên có một lần đã mạnh dạn đến “giao lưu” cho ông lão đỡ buồn chán.
Chàng trai này tài hoa kinh người, đánh cờ cực kỳ cao siêu, ván đầu tiên tuy bại mà đánh hơn một trăm nước. Ván thứ hai, đánh hơn ba trăm nước cuối cùng cả hai chịu hòa cờ.
Vị tiên nhân kia rất vui liền nói.
“Lần này ta sẽ xuất ra thực lực chân chính, nếu như nhà ngươi có thể thắng, vậy thì ta ban cho ngươi một đợt tạo hóa.”
Chàng trai cũng không quan tâm ông lão nói “tạo hóa” rốt cục là cái gì mà đã hoàn toàn đắm chìm vào trong niềm vui thú của trận cờ. Nhưng trận này đánh lại rất nhanh, gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244690/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.