Chương trước
Chương sau
"Này, ngươi còn không nhanh lên ra?"
Trương Hàn có chút bất đắc dĩ nhìn đang ôm chặt hông hắn Quách Giản Nhi.
Quách Giản Nhi dùng ánh mắt tràn đầy đáng thương, thậm chí có vụ khí ẩn hiện nói:"Bây giờ đang ở trên vách đá, ngươi kêu ta buông tay để chết a!"
Trương Hàn lúc này đang dùng một tay cắm Trường Thương ở vách đá để giữ cho không bị rớt xuống, nhưng mà cái này nữu có chút nặng!
Hắn mặt đen nhìn Quách Giản Nhi nói:"Vậy làm ơn đừng có ôm hông ta, quần của ta đều sắp bị ngươi kéo tuột!"
Nhìn quần của Trương Hàn có chút lỏng lẻo, Quách Giản Nhi sắc mặt không khỏi đỏ lên nhưng vẫn như cũ ôm chật.
"Không! Ta không buông!"
Trương Hàn cắn răng nghiến lợi đưa ra tay của mình nói:"Vậy thì nắm lấy tay ta! Ta đưa ngươi qua!"
Quách Giản Nhi nhìn Trương Hàn đưa tới tay, sắc mặt có chút nghi ngờ nhìn hắn, như thể muốn nói: Ngươi đáng tin không?
Trương Hàn trán gân xanh nổi lên, mặt cười nhạt giả vờ như trấn định nói:"Ngươi cái này bị ngốc hay sao? Bên dưới cái hang chỉ cần nhảy từ đây là vào được, bây giờ ta còn phải đưa tay ném ngươi qua đó, ngươi lại còn nghi ngờ ta?"
Quách Giản Nhi sắc mặt nghi hoặc, sau đó nhìn xuống phía dưới bọn họ chỗ đang ở đích thực là có một cái hang.
Bất quá, phía dưới cũng quá cao đi a!
Quách Giản Nhi đáng thương nhìn Trương Hàn, đổi lại chỉ có một cái dữ tợn ánh mắt làm nàng không khỏi rợn run.
Tâm lí đấu tranh một hồi, Quách Giản Nhi run run đưa tay cho Trương Hàn.
Cầm lên Quách Giản Nhi tay, mềm mềm ấm ấm...Khụ khụ.
Trương Hàn ánh mắt liền biến có chút nghiêm túc, điều khiến Linh Mạch kích phát Khí Huyết của nhục thân.
"Phốc!" Rút ra Trương Thương, Trương Hàn liền mất thăng bằng mà rớt xuống.
Hắn dùng tay ném Quách Giản Nhi vào hang động.
Sau đó lại đâm Trường Thương vào phía dưới cửa hang một chút, tuy rằng có thể lập tức liền lên trên hang bất quá Trương Hàn không có làm như vậy.
Hắn ánh mắt phát ra ánh sáng kỳ dị, một tay nắm chặt Trường Thương làm như chính mình không có lực lượng để đi lên dáng vẻ.
"Kéo ta lên!" Hét lên một tiếng sau đó im lặng quan sát tình hình.
Hắn muốn quan sát cái này Quách Giản Nhi tính cách, nếu như nàng đích thực là một con người như cách nàng ta thể hiện thì sẽ chẳng có gì, còn nếu nàng ta là người vong ân bội nghĩa thì hắn không ngại dùng Trường Kiếm bên hông chặt đứt đầu của nàng.
Hắn không muốn đang ở quan trọng lúc thì bị đâm sau lưng.
Mặc dù cả hai chỉ là quan hệ hợp tác cũng không có cái gì ân nhân ở trong này.
Quách Giản Nhi lú đầu ra nhìn Trương Hàn, sau đó liền nhíu mày như đang suy nghĩ.
Trương Hàn hai mắt không khỏi híp lại, hắn sẵn sàng bất cứ lúc nào để kết liễu nàng.
Trương Hàn từ hơn 10 năm trước cũng đôi chút hiểu được lòng người ở Thế Giới này, dối trá và hiểm ác.
Bằng không thì hắn cũng không đến mức bị lừa đến thành nô lệ.
Bất quá một hồi sau, Quách Giản Nhi hai hàng lông mày giãn ra, nàng đưa tay liền kéo Trương Hàn lên.
Trương Hàn biểu tình cười nhạt bò lên trên, hắn thật sự có chút bất ngờ về quyết định của Quách Giản Nhi.
"Ta thật không ngờ là ngươi lại lựa chọn kéo ta lên."
Quách Giản Nhi lắc lắc đầu nói:"Thực ra lúc đầu ta cũng đắn đo xem có nên kéo ngươi lên hay không. Nhưng mà nghĩ đến vì ta mà ngươi bị kéo vào trong những việc này thì tâm ta lại nói phải cứu ngươi lên."
Trương Hàn càng nghe thì nụ cười càng rực rỡ, sau đó liền nhịn không được cười ra tiếng:"Haha! Ngươi cái này ngốc nữu không ngờ lại có như vậy tốt tính tình a!"
Trong hơn 13 năm ở Thế Giới này, lần đầu tiên, đúng vậy là lần đầu tiên Trương Hàn gặp một người như Quách Giản Nhi.
'Cứu người do hắn là bị chính mình liên lụy, nếu như những kẻ đó có như vậy tốt tâm thì tốt rồi...' Trương Hàn nghĩ thầm.
Quách Giản Nhi giơ lên cao ngạo đầu, tiếp theo sắc mặt nhăn lại nhìn Trương Hàn:"Ngươi nói ai là ngốc nữu a!"
Trương Hàn dùng ngón tay chỉ vào trán Quách Giản Nhi, cười nói:"Ở đây chỉ có hai người, một nam một nữ người nói ai a?"
"Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ta thế nhưng là Thiên Tài! Không phải ngốc nữu!" Quách Giản Nhi che trán đỏ hết cả mặt như thể là vì tức giận, nói.
"Haha! Thế cho hỏi Thiên Tài đã Luyện Thể mấy trọng rồi?" Trương Hàn ngồi xuống một khối đá nói.
"Hừ! Luyện Thế Tứ Trọng Thiên!" Quách Giản Nhi hừ một tiếng, sắc mặt dương dương tự đắc nói.
Dứt lời, cả hang động im phăng phắt, Trương Hàn sắc mặt tràn đầy quái dị thần sắc.
"Tứ Trọng Thiên? Tứ Trọng Thiên thế nhưng ngay cả một lũ Nhị Trọng Thiên và Tam Trọng Thiên tiểu tử đều chạy không được?" Trương Hàn nhìn Quách Giản Nhi, nói.
Câu nói của Trương Hàn như tên bắn vào tim Quách Giản Nhi mà phát ra rách nát tâm can âm thanh, nàng quay mặt sang nơi khác:"Bọn họ đông..."
Trương Hàn:"....."
Theo hắn quan sát cái này Quách Giản Nhi là một cái không biết thế gian hiểm ác tiểu ngốc nữu, lại còn là chiến lực cực yếu, trăm phần thì có chín phần là làm lộ ra vật tư của mình để cho bọn người đó bao vây.
Trương Hàn xoa xoa huyệt thái dương nói:"Ngươi là con nhà gia tộc đệ tử phải không?"
Quách Giản Nhi ánh mắt loạn chuyển, mặt không đổi tim không loạn nói:"Đương nhiên ta là gia tộc đệ tử rồi."
"Các ngươi cũng tham gia Thí Luyện?" Trương Hàn bỗng dưng ánh mắt sắc bén nhìn Quách Giản Nhi.
Nàng bất giác nuốt nước miếng, loay hoay không biết nói gì.
Trương Hàn như hiểu ra vấn đề, hắn đứng dậy, khóe miệng phác lên một nụ cười nhạt.
"Không dám nói? Đúng rồi, ngươi gọi là gì?"
"Quách...Quách Giản Nhi." Nàng có chút sợ hãi nói.
Trương Hàn sắc mặt lạnh nhạt nói:"Quách Giản Nhi a! Ngươi có phải hay không sợ ta giết ngươi?"
Quách Giản Nhi cúi thấp đầu, nàng lúc này đầu óc trống rỗng, là thực sợ cho phát ngốc.
Trương Hàn nhìn cử động này của nàng liền biết nàng ý nghĩ chân thật, hắn khóe miệng nhịn không được cong lên.
"Ngươi thực ra cũng không cần như thế sợ hãi, ta cũng không phải là cái gì Hồng Hoang Mãnh Thú."
Quách Giản Nhi nuốt một ngụm nước miệng, trong lòng thì chửi thầm:'Ngươi bây giờ trạng thái còn đáng sợ hơn cả Hồng Hoang Mãnh Thú ngươi biết không?'
Trương Hàn nhìn Quách Giản Nhi bộ dáng sắp hỏng mất biểu hiện, liền nhịn không được cười ra tiếng:"Haha! Ngươi gan nhỏ như vậy làm thế nào lại tham gia dạng này Thí Luyện a!"
Nàng sắc mặt mộng bức nhìn ôm bụng cười Trương Hàn, các ngươi có ai hiểu cảm giác này không?
"Ngươi! Ngươi đùa nghịch ta!" Quách Giản Nhi sắc mặt không tin chỉ vào Trương Hàn nói.
Trương Hàn chùi khóe mắt của mình, cười nói:"Ai đùa ngươi? Lúc đầu ta thực sự có ý định xử luôn ngươi cái này ngốc nữu nếu không phải ngươi kéo ta lên thì bây giờ ngươi đã nằm một đống rồi!"
Quách Giản Nhi nuốt nước miếng, chân không khỏi tự giác lùi về sau có chút cảnh giác nhìn Trương Hàn.
Thấy nàng ta như vậy phản ứng, Trương Hàn cũng không có gì phản cảm mà là cười nhạt nói:"Ta cái này người ghét nhất là lừa gạt, Quách Giản Nhi ngươi lúc mà gọi ta ra đỡ đạn thì trong lòng ta đã không khỏi lên ý tưởng giết ngươi rồi."
"Ma Đầu! Ngươi là cái Ma Đầu a!" Quách Giản Nhi hai tay che ngực nói.
Trương Hàn sắc mặt tràn đầy hắc tuyến nói:"Ngươi che ngực làm gì? Ta cũng không có ý định cướp sắc! Đáng lẽ ra ta đã giết ngươi, nếu không phải lúc đó ta không cảm thấy từ trên người ngươi ác ý hay là cố tình thì ngươi đã chết rồi!"
Quách Giản Nhi nhớ lại, đích thực là lúc đó nàng hoảng loạn mà gọi bừa để cho bọn họ chú ý bụi cỏ mà lặng lẽ trốn đi, nhưng mà bụi cỏ thật có người a!
"Bây giờ có thể nói cho ta biết các ngươi con cháu gia tộc Thí Luyện được chưa?" Trương Hàn có chút nhàm chán nhìn Quách Giản Nhi.
Quách Giản Nhi gãi gãi đầu nói:"Nếu ngươi thực không muốn giết ta vậy thì cũng được đi? A! Nói thế nào ấy nhở? Nô Lệ Thí Luyện là sinh tồn cho hết 1 năm, còn bọn ta phải lùng bắt và giết chết các ngươi..."
Nàng nói một hồi rồi dừng lại quan sát Trương Hàn, như thể sợ hắn sẽ giết chính mình.
Trương Hàn không khỏi trầm ngâm, hắn khi thấy nhóm người thì đã từng đoán như vậy, nhưng lại không ngờ là thật đúng!
Phan Giang Hà lão từng nói bọn hắn phải coi chừng nguy cơ lớn nhất chính là người! Nhưng lại có một lỗ hỏng, nếu như sau lưng Thế Lực của Phan Giang Hà thực sự muốn lựa chọn tinh nhuệ bên trong Thí Luyện này còn sống thì dùng cách này sẽ không được khả quan.
Trong nhóm Nô Lệ có không ít kẻ ranh ma, bọn hắn sẽ lựa chọn nơi sống ẩn nấp hơn 1 năm, mặc kệ cho những người khác chém giết lẫn nhau, bọn họ cứ thế không làm mà có ăn.
Mà cái này nhóm người phần lớn là thiên phú và Tu Vi không được khả quan mới lựa chọn như vậy hoặc là không có chí tiến thủ.
Nếu như chọn những kẻ này thì chẳng khác nào chòn sâu mọt bỏ vào trong nồi canh cả!
Cách tốt nhất, chính là lựa chọn một lực lượng mạnh mẽ hơn, số lượng đông đảo hơn để lùng bắt họ!
Trương Hàn hỏi:"Các ngươi có hay không phương thức phân biệt giữa nô lệ và con cháu gia tộc?"
Quách Giản Nhi gật đầu nói:"Thật đúng là có, Huyết Ngọc Bội trên người mỗi nô lệ và bọn ta chính là cách phân biệt tốt nhất."
Nàng chỉ vào bên hông Trương Hàn ngọc bội, rồi lấy ra của mình ngọc bội.
Hình dạng cũng giống như của Trương Hàn cái kia ngọc bội bên hông, bất quá lúc này Ngọc Bội của Quách Giản Nhi có xúc động muốn bay về phía Trương Hàn bên hông.
"Khi Ngọc Bội Thí Luyện của bọn ta cảm thấy ở gần có Nô Lệ trên người ngọc bội thì sẽ rung và chỉ về phía kẻ nắm giữ đó."
Trương Hàn cầm lên Huyết Ngọc Bội của bản thân, lúc này hắn cảm thấy nó không riêng chỉ là cơ duyên mà còn là bùa đoạt mệnh.
"Được rồi, đi theo ta hái một ít dược liệu rồi đi đến một nơi."
"A! Mà ngươi gọi là gì?"
"Trương Hàn."
"Đúng rồi? Tại sao ta lại phải đi theo ngươi a!"
"Vì nếu không đi theo ta, thì ngươi đi theo quỷ sai mà xuống Địa Phủ!"
"Ách...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.