Chương trước
Chương sau
Trên tường thành đám người hướng phương xa nhìn tới, đột nhiên một đầu gió mạnh thổi tới. Cảm nhận lấy bên trong phảng phất lấy mùi huyết dịch cùng một chút đắng khó tả, hít vào một hơi tựa như muốn ngủ lấy một dạng.

“Đừng hit lấy, trong gió có độc”.

Lão Thuấn Phong giác quan nhạy bén nhanh chóng phát hiện lấy, hét lớn cảnh báo lấy đám người. Hít vào có thể hôn mê vài ngày mới có thể tỉnh lại một dạng, thực lực đủ mạnh cũng chỉ ảnh hưởng qua mà thôi. Đám người phía dưới hai tay đưa lên che lấy. Không có thời gian quá lâu cái kia đầu gió tản mất, lúc này đám người mới hướng phía kia đầu gió cũng là nơi mà đám người nhận lấy khí tực.

“Đầu kia có thể là”.

Bên cạnh lão nhân khác lên tiếng, quá mức quen thuộc. Thời gian biết bao lâu hắn cùng đám lão nhân khác đều nhận biết đầu kia Hung Thú, cũng phải mấy chục năm mới có đầu tin tức nhận biết.

“Không sai, đầu kia Hung Thú Tứ Nhản Chu, chết là đúng… Chết là đúng…”.

Đám lão nhân tựa như đồng thanh một dạng, cảm nhận cái này khí độc quá mức in sâu vào ký ức đám người. Thời gian cũng mấy chục năm lâu, lúc linh khí còn đang quá thấp tựa như một cái phế tinh chỉ hơn Địa Cầu một chút nhỏ mà thôi. Khi đó đám người trong làng thực lực cũng chỉ Đấu Giả bình thường mà thôi, Hung Thú cao hơn chút cũng chỉ Nhị giai, Tam giai. Lúc đó làng bị Hung Thú triều tịch đánh tới, không thể sai lầm lấy, có cái kia đầu Tứ Nhản Chu Tam giai thực lực đâu chỉ mạnh hơn đám người nhiều, người chết trong tay nó đâu chỉ đếm trên đầu ngón tay ít thấp cũng phải mấy trăm người, trong đó người thân của mấy bị lão nhân bị nó giết quá mức ghê rợn, bị cái này độc trúng phải nửa tỉnh nửa mê không có khả năng chống trả bị nó từng miệng cắn tới từng miếng thịt lớn, miệng vết thương đám người chảy ra huyết dịch quá mức nhiều. Đâu thể quên cái kia tình cảnh, tựa như vẫn nhớ như in lấy, cảnh trước mắt đám người ám ảnh lấy một thời gian dài mới có thể.

Đám người tìm tới nó đâu chỉ một thời gian dài mấy chục năm trả lấy mối thù nhưng không một lần thấy bóng dáng, tựa như nó tiến vào trung tâm rừng rậm nơi mà đám người không dám đặt chân tới. Quá mức nguy hiểm địa khu.

Tới lúc này mới có thể nhận biết cũng đã là một cái thi thể, đám người không chắc chắn đầu kia chính nó thời điểm, có thể khác lấy nhưng cái này độc có chút giống, tựa như chính nó một dạng. Vẫn như in nhận dạng nó, một con mắt bên trái trên cùng bị đám người làm hỏng lấy. Chỉ cần nhìn thấy liền có thể.

“Đầu kia có phải là nó?”.

Bên cạnh một lão nhân tiến tới hỏi lấy, lúc đó người này tuổi còn quá trẻ cùng nhanh chóng rời đi nên không thể nhận dạng lấy, chỉ biết được khi quay trở lại cùng nghe kể lấy mà thôi.

“Ta không chắc. Có thể nhìn thấy liền có thể”.

Lão Thuấn Phong lắc đầu thở dài, trên mặt hắn có chút xìu xuống tựa như đau khổ lấy, lúc đó hắn mới 25 26 tuổi mà thôi, cưới vợ cũng chỉ 3 năm, nàng ta sinh được Thuán Thiên Thành một thời gian liền bị đám kia Hung Thú triều tịch giết chết, cũng chính đầu kia Hung Thú giết lấy, trước mắt hắn nhận thấy cảnh tượng mình bị nó cắn lấy từng miếng thịt trên người, nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn cảm nhận thấy đau đớn, nước mắt nàng ta tuôn ra như mưa hướng nhìn hắn đang ôm lấy đứa con. Cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy nàng nở lấy một nụ cười rồi chết đi, hắn thề lấy chính tay giết chết con súc sinh kia. Thời gian qua đi hắn không có quên lấy nhưng tìm kiếm không có lấy một cái tin tức.

Hắn lời nói vừa dứt cùng trên gương mặt từng hạt nước mắt tuôn ra, hai long bàn tay thít chặt như muốn xé rách da thịt một dạng. Xung quanh đám người nhận thấy tựa như hiểu lấy, sắc mặt cũng vì thế mà trầm xuống. Không khí lúc này yên ắng lấy một lúc lấu.

“Gia gia, người đừng quá lo lắng, chắc chắn ta sẽ thay người tìm kiếm rồi trực tiếp giết nó lấy thủ cấp đua tới trước mặt”.

Bên cạnh Thuấn Thiếu Thiên tiến tới hai tay nắm lấy tay áo lên tiếng, hắn được cha hắn kể lại từ lúc còn rất nhỏ nên hiểu rất rõ cảm giác. Trên mặt hắn vui buồn lẫn lộn, trong ánh mắt hắn có chút đượm buồn nhưng gương mặt lại tỏ ra có chút tự tin lấy. Hai mắt đỏ hoe lấy, hắn muốn khóc một trận lớn nhưng đâu thể được.

“Tốt. Tốt. Ta đợi tin ngươi”.

Không lâu liền có lời đáp, lão Thuấn Phong đưa tay lên đặt lấy trên bờ vai gõ nhẹ mấy cái, sắc mặt từ đó cũng có chút chuyển biến. Gác chuyện kia qua bên, lúc này đám người quan tâm lấy cũng chỉ đầu kia Hung Thú mà thôi.

“Cũng quá nhanh đi, chưa tới 2 phút thời gian liền có thể giết chết đầu kia Tứ Nhản Chu Vương quả thật thực lực nó không hề yếu, thậm chí so lấy Cự Lang Vương cùng Báo Ảnh Vương mạnh”.

Nhanh chóng định lại tâm tính, hắn ngẩng đầu lên cao tựa như than thở lấy, cảm giác có chút nhẹ nhỏm. Thanh âm lão phát ra tựa như đánh thức lấy đám người, lúc này mới nhận thấy được thời gian, nó quá mức nhanh đi, chỉ nghe thấy tiếng rống to lớn vang vọng chưa được một lúc liền nhận biết lấy. Quá kinh khủng Hung Thú.

“Cũng chỉ mong nó không hướng tới làng ta gây khó dễ a”.

Một vị lão nhân bên cạnh lời nói có chút trào phúng lấy, nếu nó trực tiếp hướng tới đâu chỉ thời gian nhanh nhiều lần. Đâu phải tốn sức chạy lấy phương xa giết chết đầu kia Hung Thú. Cái này đám người chắc chắn nhận biết lấy.

Đám người nghe thấy trực tiếp hướng ánh mắt nhìn tới, nhận biết đám người biểu hiện hắn cũng chỉ nở ra một nụ cười nhẹ như muốn cho qua.

“Cũng đúng, có thể nó không trực tiếp hướng tới ta, có thể có thứ gì thu hút lấy nó, cảm giác như vậy một điểm nhỏ nhưng không quá chắc chắn”.

Cùng lúc đó một lời nói cất lên, không phủ nhận lấy nhưng không hoàn toàn đồng ý. Hắn sống lâu như vậy cũng có chút gì đó thực lực đặc biệt giống như cảm nhận được một chút gì đó. Sắc mặt hắn có chút nghiêm nghị hẳn lên, tựa như không có lấy điểm không lừa lấy một dạng.

Phía xa đầu kia Hung Thú thu lấy đầu Hồn Tinh thu lấy ngậm trong miệng đi tới hướng trung tâm phía xa, khí tức nó lúc này tựa như không có một điểm dấu diếm, toàn lực giải khai tới tựa như khiêu khích đám Hung Thú xung quanh một dạng. Nó tốc độ không quá nhanh băng qua từng cây đại thụ, nó liên tục tìm kiếm lấy từng đầu Hung Thú khác khí tức, tựa như đang muốn săn giết lấy một vài đầu liền tốt.

Thân thể nó không có lấy một cái thương tổn mảy may, thực lực nó vẫn đang trạng thái đỉnh phong nhất, lúc này gặp lấy một đầu Hung Thú có thể săn giết lấy. Không biết tại tầng 9 đám Hung Thú bị nó săn giết bao nhiêu đầu thậm chí có chút nhiều tựa như. Vẻ mặt nó thu lấy lần đầu chiến lợi phẩm tại đây tựa như có chút vui mừng lấy, thực lực chúng có chút mạnh nhưng không quá khác biệt, công kích quá mức trẻ con rất dễ dàng né tránh. Thân thể nó cũng chỉ có một vài miệng vết thương khỏi hẳn chỉ để lại một vài vết lỏm nhỏ trên thân thể mà thôi.

Bước chân nó chạy tới phía xa, trải dài cảm quan nó tựa như phát giác lấy một vài đầu Hung Thú không quá xa, cũng chẳng dấu diếm lấy, trực tiếp để chúng cảm ứng được một dạng, thi nhau hướng đầu về một hướng, tất nhiên Hung Thú đâu có suy nghĩ nhiều như vậy, bị khiêu khích chắc chắn phải hướng tới. Tiến tới đâu chỉ năm đầu mạnh yếu Hung Thú.

Cái này nó chắc chắn nhận biết lấy, nó không lo sợ số lượng nhiều Hung Thú mà chỉ quan tâm tới đầu kia Hồn Tinh mà thôi, trong miệng nó vẫn giử lấy đầu kia Huyến Tinh có chút vểnh lên lấy giống như đang cười một dạng.

Khoảng cách ngày một gần lấy, nó gần như không có cảm giác sợ hải. Dương dương tự đắc đi tới không thèm để ý. Nó vừa chạy tới nhưng tựa như không giống vậy, giống như vừa đi vừa chạy một dạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.