" Nói xong chưa?"
So với Tạ Văn Uyên đang nổi trận lôi đình, Lâm Tuyết Khoáng bình thản hơn nhiều, nhẹ nhàng nói: " Nói xong thì ngồi đi. Cố vấn Tạ, xin hãy bình tĩnh chút, tôi đến đây là để tiếp nhận thẩm vấn."
Tạ Văn Uyên dừng một chút, ngồi xuống đối diện cậu, ngữ khí hơi chậm lại nhưng thái độ vẫn có chút không được tự nhiên: " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Tuyết Khoáng trực tiếp nói: " Tôi ở chỗ người chết, nhận được một cái Thất Tinh Lôi Hỏa ấn."
Tạ Văn Uyên ngẩn ra.
Bất ngờ gặp lại cố nhân, hắn vốn có chút lơ đễnh, cho đến khi nghe thấy lời Lâm Tuyết Khoáng, lực chú ý cũng dần dần bị kéo trở về.
" Ở đâu?"
Lâm Tuyết Khoáng từ trong túi áo lấy Thất Tinh Lôi Hỏa ấn ra, "Bang" một tiếng ném lên mặt bàn.
Tạ Văn Uyên cầm lên nhìn, vẻ mặt trầm ngâm.
Lâm Tuyết Khoáng nhìn vẻ mặt của hắn, biết được: " Giả?"
Tạ Văn Uyên đem cái Thất Tinh Lôi Hỏa ấn của chính mình đặt lên bàn.
Hai con ấn đứng cạnh nhau, so sánh màu sắc, khí tức, kích cỡ đều không có một chút sai biệt, nhưng cái Lâm Tuyết Khoáng lấy ra tử khí âm trầm, cái Tạ Văn Uyên lấy ra thì lại cả ấn chấn động, " đông, đông, đông" liên tục nhảy về phía sau ba bước, lúc này mới lảo đảo đứng dậy.
Nó không nghĩ đến, mấy chuyện cẩu huyết như bị tìm thế thân này cư nhiên có một ngày sẽ rơi xuống đầu mình, nhìn thấy " tiểu yêu tinh" trước mặt, quả thực thương tâm muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-hoc-dai-su-lai-dang-no-luc-chia-tay/649990/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.