Chương trước
Chương sau
Lúc này, trong phòng.
Ngao An An nhận cơm hộp xong lập tức mở tất cả ra, bày biện trên bàn, sau đó bật TV, rồi ngồi một bên bắt đầu ăn ngon lành.
Ừm, cái này ăn ngon...cái này cũng không tồi...sau sẽ đặt lại một lần nữa.
Ngao An An vừa ăn, trong lòng vừa đánh giá.
Mà Quỷ Đao Lao ở bên cạnh nhìn cảnh này, chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Sao vị đại nhân cao thâm khó đoán hồi lần đầu gặp lại biến thành cái dáng vẻ này rồi?
Thấy ánh mắt một lời khó nói hết của quỷ Đao Lao, Ngao An An quay đầu nhìn rồi nhướng mày hỏi hắn: "Ngươi cũng muốn ăn sao?"
"Ta nghĩ ăn hương nhang sẽ ngon hơn." Quỷ Đao Lao khó hiểu mà cự tuyệt.
"Vậy chờ ngày mai đi!" Ngao An An đáp.
Quỷ Đao Lao lập tức mừng khấp khởi đồng ý, cũng không nghĩ tới vì sao Ngao An An lại bảo chờ đến ngày mai.
* * *
Ở bên kia, công ty giải trí Thịnh Thế.
Kỷ Lam tranh thủ nắm trong tay một cơ hội thử vai, đây là một bộ phim tiên hiệp được cải biên từ tiểu thuyết trên mạng, vai diễn tuy chỉ là nữ phụ thứ tư, nhưng đúng kiểu nhân vật đang rất được yêu thích.
Khi nắm được vai diễn này, Kỷ Lam nghĩ ngay tới Tôn Tiệp.
Bộ phim linh dị mà Tôn Tiệp đang quay cũng sắp xong, đúng lúc Tôn Tiệp có thời gian rảnh. Mà dựa theo tình hình phát triển gần đây của em ấy, nếu nhận được vai diễn này thì đúng là dệt hoa trên gấm.
Nhưng Kỷ Lam vẫn nghĩ đến lời Ngao An An đánh giá Tôn Tiệp.
Nếu Ngao An An là người bình thường, có lẽ cô sẽ không tin vào lời của cô ấy, nhưng Ngao An An lại không phải.
Hơn nữa với thân phận của cô ấy, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà bôi đen Tôn Tiệp.
Suy xét trong lòng nửa ngày, cuối cùng Kỷ Lam không chỉ gọi Tôn Tiệp tới mà còn gọi thêm một người mới dưới trướng của mình là Lâm Uyển Bạch.
"Chị Kỷ." Cả hai người vừa đến cùng chào Kỷ Lam.
"Chị kêu các em tới đây là vì bộ phim truyền hình "Tầm Tiên" đang lựa chọn diễn viên, là vai nữ phụ thứ tư. Chị đã đề nghị đạo diễn Chu cho cơ hội thử vai, đến lúc đó cả hai người cùng đi đi, còn có được nhận vai hay không thì phải dựa vào khả năng của bản thân." Kỷ Lam vừa nói vừa quan sát phản ứng của cả hai.
Tuy rằng biểu cảm của Tôn Tiệp có một chút hân hoan, nhưng sắc mặt lại hơi cứng nhắc.
Về phần Lâm Uyển Bạch, biểu lộ trên mặt không quá nhiều, nhưng trong mắt lại mang theo nét vui vẻ chân thật.
Nhìn thấy vậy, trong lòng Kỷ Lam đã hiểu ra.
Sau khi cho hai người trở về, Kỷ Lam lại tiếp tục bận rộn với việc riêng của mình.
Khi Tôn Tiệp và Lâm Uyển Bạch ra ngoài rồi, Tôn Tiệp mới dừng bước lại, nhìn sang Lâm Uyển Bạch: "Nhắc mới nhớ, mấy bộ phim mà Uyển Bạch cô tham gia trước đây đều là vai quần chúng hết nhỉ? Lần này có cơ hội tốt như vậy, nhất định phải nắm cho chắc đó."
Cô đã biết tin tức bộ phim truyền hình này tuyển chọn diễn viên từ lâu, cũng biết Kỷ Lam có quen biết với đạo diễn Trần, cô cho rằng nếu có cơ hội thì chỉ là của một mình cô, bởi vì điều kiện của Lâm Uyển Bạch căn bản là kém hơn cô, không ngờ rằng chị Kỷ cũng cho Lâm Uyển Bạch một cơ hội thử vai.
Gạt phiền muộn xong qua một bên, cô cũng không quá lo lắng. Có cơ hội thử vai thì sao chứ, kết quả như thế nào còn chưa biết đâu!
"Tôi biết rồi." Cảm nhận được trong lời nói của Tôn Tiệp mang theo chút ác ý, Lâm Uyển Bạch trả lời qua loa với Tôn Tiệp rồi xoay người rời đi.
Khoảnh khắc cô rời đi, trong lòng cũng ngập tràn ý chí chiến đấu.
Cô biết mình so với Tôn Tiệp bất kể về diện mạo hay sự khôn khéo đều thua kém một bậc, nhưng tính cách cô vốn như thế cũng không thể nào thay đổi trong một chốc một lát được. Còn để luận về phương diện diễn xuất, cô tự tin mình không thua kém Tôn Tiệp.
Lần này chị Kỷ cho hai người một cơ hội công bằng, cô tuyệt đối sẽ không lãng phí nó.
Cô không sợ cạnh tranh, mà chỉ sợ đến cả cơ hội cạnh tranh cũng không có.
...
Bận rộn ở công ty suốt một ngày, sau khi đã xử lý xong hết mọi việc, Kỷ Lam trở về nhà.
Vừa mới mở cửa đã ngửi được mùi thức ăn, liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, cô liền thấy trên bàn bày biện đủ các loại món.
"Cô về rồi à? Có muốn ăn cơm không? Hay là ăn cùng nhau nhé?" Ngao An An nhiệt tình mời Kỷ Lam. Cô biết tất cả đồ ăn đều được mua bằng tiền của Kỷ Lam, cái kẻ ăn đồ chùa như cô nên ân cần một chút không phả sao?
"Ừm." Kỷ Lam nhìn đồ ăn nhiều như vậy, liền gật đầu đồng ý, sau đó đi tới bàn ngồi xuống bắt đầu ăn.
Nhưng điều khiến cho Kỷ Lam không nghĩ tới chính là: Sau khi cô ăn no rồi, bụng của Ngao An An vẫn giống như một cái động không đáy, mãi cho đến lúc càn quét sạch sẽ đồ ăn trên bàn mới thôi.
Chứng kiến xong, tầm mắt Kỷ Lam đặt lên xem xét cái bụng của Ngao An An.
"Khỏi phải nhìn, dù có ăn gấp đôi như thế thì bụng của ta cũng không phình lên đâu." Ngao An An nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
Sức ăn này so với thân hình cô, đúng là chín con trâu chỉ bằng một sợi lông. Cô ăn nhiều như vậy không phải là muốn nhét đầy bụng, mà chỉ là muốn ăn mà thôi.
Nghe vậy, Kỷ Lam ngượng ngùng sờ lên mũi của mình: "Chỉ là tôi chưa từng thấy qua..."
Từ ''người'' còn chưa nói ra khỏi miệng, Kỷ Lam đột nhiên ý thức được Ngao An An ở trước mắt này không phải người nên quyết định chọn im lặng.
Không phải người, ăn nhiều hay ít đều không thành vấn đề.
Đại khái biết được suy nghĩ Kỷ Lam, Ngao An An mỉm cười. Nhìn những hộp cơm trên bàn, cô khẽ vung bàn tay lên, mặt bàn ngay lập tức trở nên sạch sẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.