Chương trước
Chương sau
Khi Hình Sinh đang bận ngây người trước hình ảnh mới của đại thiếu gia thì tình hình của Trịnh Bân cũng không ổn tí nào, cả người cứng ngắc, lúc này chỉ có một suy nghĩ lui về phía sau và đóng cửa lại.
Trịnh Bân cảm thấy mình cần thay đổi, nhưng nếu đem đi thực hành ngay thì không thể nào, bản năng e sợ người lạ không phải chỉ cần có lý trí là kìm nén được.
Cũng may lúc này Tiểu Bảo Bối tâm lý liền xông ra trợ giúp:
“Biết cậu không thể thay đổi ngay được nên hệ thống ta đây liền trợ giúp cậu một chút, coi như là quà tặng tân thủ đi”
Ngay sau đó Trịnh Bân liền cảm nhận được có một dòng suối mát lạnh đang lan tỏa khắp toàn thân làm cậu không nhịn được mà run rẩy.
Cảm giác này vừa kì lạ vừa thư thái này khiến lòng dạ đang căng thẳng của Trịnh Bân thoáng chốc không còn, thậm chí còn khiến cậu có suy nghĩ nên dùng thái độ cao ngạo để đối diện với tất cả.
Nhân đó Tiểu Bảo Bối cũng giới thiệu luôn món quà mà nó tặng Trịnh Bân là gì: “Có phải cậu cảm thấy cả người giống như biến thành một người khác đúng không? Đây chính là tác dụng của kỹ năng: “Ta là một đoá hoa cao lãnh”. Tôi nghe nói gần đây thuộc tính cao lãnh rất được người yêu thích. Quan trọng hơn cao lãnh thì không cần nói nhiều, vì thế người khác sẽ không nhìn ra cậu bị chướng ngại giao tiếp mà chỉ nghĩ cậu quá lạnh lùng nên không thích nói chuyện thôi.”
“Đương nhiên kĩ năng này cũng có giới hạn thời gian, muốn thăng cấp cần điểm tích phân sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại Trịnh Bân cậu đang là cấp 0, thời gian sử dụng kĩ năng chỉ có 30 phút, thời gian làm lạnh 48 giờ, càng thăng cấp thì thời gian sử dụng kĩ năng sẽ tăng lên và thời gian làm lạnh giảm xuống. Bởi vậy nếu cậu muốn sử dụng tốt kĩ năng này thì phải làm thật nhiều nhiệm vụ mới được.”
Sau khi biết được hệ thống tặng cho kĩ năng mới thì Trịnh Bân khá hài lòngi. Mặc dù cái tên nghe rất kì nhưng hiệu quả sử dụng lại đúng điều cậu đang cần, nhưng chưa kịp mừng quá lâu đã bị hệ thống dội cho gáo nước lạnh.
Hiện tại kĩ năng này cậu chỉ có thể dùng trong 30 phút, sau 30 phút muốn dùng tiếp là phải chờ đến hai ngày, trong lúc đó còn phải lo sợ thời gian sử dụng sẽ hết bất cứ lúc nào, vậy thà khỏi dùng luôn cho xong..
Trịnh Bân vừa dùng kĩ năng thì khí thế trên người lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh như băng nhìn tên quản gia đang đứng ngáng đường trước mặt, môi mỏng khẽ hừ nhẹ, dùng giọng vừa thanh vừa đạm nói với đối phương:
“Có thể tránh đường không?”
Cậu hiện tại chỉ có ba mươi phút thôi đấy! Còn đứng mãi ở đây thì lúc đi xuống dưới sẽ không còn nhiều thời gian nữa mất, cậu còn phải dùng kĩ năng này để đối phó với mấy người bên dưới nữa mà. Trịnh Bân trong lòng xoắn xuýt nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng nhìn nam quản gia Hình Sinh.

Hình Sinh sau trận kinh ngạc qua đi liền không nhịn được nghĩ Đại thiếu gia đây là bị người đánh tráo rồi?
Trịnh Thành Hi mà hắn biết không thể nào có loại tính cách lãnh đạm như vậy.
Ấy? Kiểu tóc của cậu ta thay đổi rồi?.
Mọi người trong Trịnh gia thậm chí cả Hành Tinh Trung Ương đều biết rõ Trịnh Thành Hi yêu tóc như mạng. Cậu ta cho rằng mái tóc dài này sẽ làm tôn lên vẻ đẹp yêu mị vốn có, bất kì ai cũng đừng hòng động vào nó.
Nhưng nhìn bây giờ mà xem, đại thiếu gia thế mà cắt phăng đi mái tóc dài mà cậu từng trân quý, đã vậy còn cắt thành kiểu gọn gàng mà cậu ta coi thường nhất.
Chưa hết, bộ chế phục cậu ta mặc trên người sao lại quen như vậy?
Nếu Hình Sinh đoán không nhầm thì nó chính là đồng phục của Trịnh Thành Hi cũng là đồng phục của Viện Quân Giáo Liên Bang mà cậu sắp nhập học.
Nhắc đến chuyện này Hình Sinh không nhịn được vừa khinh thường vừa đố kị. Với cái loại trình độ thấp kém như Trịnh Thành Hi dù đút lại vào trong bụng mẹ đẻ ra lần nữa cũng không thể nào vào nổi Viện Quân Giáo Liên Bang – ngôi trường mà bất cứ thanh thiếu niên có lòng hoài bão trở thành quân nhân đều khao khát muốn được nhận vào học.
Điều kiện để vào Viện Quân Giáo Liên Bang rất khắc nghiệt, yêu cầu tiêu chuẩn thể chất trên cấp B và tiêu chuẩn tinh thần lực không dưới cấp D.
Trịnh Thành Hi có thể nhập học là nhờ vào Trịnh gia không ngừng rót tiền cho cậu ta đi cửa sau, nhưng cậu ta cũng chỉ có thể học ở khoa hỗ trợ thấp kém nhất trường.
Dẫu sao Trịnh gia có rót bao nhiêu tiền cũng không thể thay đổi được sự thật Trịnh Thành Hi là một tên bỏ đi, cho cậu ta học khoa khác chính là hại chết cậu ta.
Buồn cười là lúc nhận được giấy nhập học và đồng phục Trịnh Thành Hi chẳng có lấy chút vui sướng còn làm loạn rùm beng lên với Trịnh gia chủ.

Nguyên nhân là bởi hắn muốn học khoa ma pháp và cơ giáp với Tần Liệt, hơn nữa phải cùng lớp mới chịu, điều này khiến cho Trịnh lão tức đến mức muốn vung gậy đánh chết đứa cháu trai ngu ngốc này.
Lớp mà Tần Liệt thiếu gia học có thể cho loại vừa ngu vừa phế như Trịnh Thành Hi đặt chân vào sao? Đúng là ngu hết thuốc chữa. Người ta là loại bậc nào mà ngươi là loại bậc nào còn không phân biệt được, ảo tưởng muốn trèo cao với tham vọng sánh vai với người ta, nói ra không sợ người ta cười vào mặt cho.
Hình Sinh thấy hết tình cảnh hôm đấy còn thầm cười nhạo một trận.
Không được như ý nguyện Trịnh Thành Hi ngậm tức trở về phòng đập phá đồ đạc.
Giấy nhập học và đồng phục cậu ta vốn định phá nát nhưng lại nhận được lời cảnh cáo của Trịnh lão, cuối cùng đành hậm hức nhét hết xuống đáy tủ quần áo để mắt không thấy tâm không phiền.
Vậy mà không ngờ ngày hôm nay cậu ta lại mặc nó, hơn nữa còn mặc đến vô cùng thích hợp với khí chất hiện tại.
Nhưng một người có thể thay đổi sau một thời gian ngắn như vậy sao?
Hình Sinh không dám tin tưởng, lại nghĩ tới một người hôm nay có mặt ở Trịnh gia liền vỡ lẽ, bộ dáng kinh ngạc ban đầu liền bị sự khinh thường thay thế.
Hừ, hẳn là Trịnh Thành Hi biết hôm nay Tần thiếu gia đến dùng bữa nên cố tình thay đổi để gây sự chú ý? Ngây thơ. Với cái tính nát không sửa được của cậu ta, hắn đảm bảo Trịnh Thành Hi không giả bộ được quá năm phút liền lòi đuôi.
Cho nên mang tâm tình muốn xem trò vui, Hình Sinh liền tránh sang một bên rồi cúi đầu chín mươi độ, lễ nghi đáp:
“Chúc đại thiếu gia một buổi sáng tốt lành. Mọi người đang chờ ở dưới, hôm nay Tần thiếu gia và Mạnh thiếu gia cũng tới, cậu mau xuống đi thôi.”
Hình Sinh đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “Tần thiếu gia” rồi khẽ liếc mắt quan sát phản ứng của Trịnh Thành Hi.
Tuy nhiên để Hình quản gia thất vọng rồi, Trịnh Bân nghe hắn nói chỉ hơi gật đầu một cái rồi bình thản đi xuống lầu, Hình Sinh vậy mà không thể nhìn ra được chút phản ứng khác lạ nào trên gương mặt của cậu. Điều này khiến hắn có chút hoảng hốt, lại cố gắng nhịn xuống rồi hừ nhẹ. Hừ, để tôi xem cậu giả bộ được bao lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.