La Võng vẻ mặt giận dữ, "Các anh làm sao vào được? Tư sấm nơi ở tư nhân là phạm pháp!"
Tiêu Xuân Thu đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nói: "Nếu anh muốn tôi cầm lệnh lục soát dẫn người danh chính ngôn thuận tra xét nhà anh, tôi không cảm thấy thế nào, bất quá tốn chút thời gian, tuy không có kiên trì, thế nhưng một giờ tôi vẫn chịu được, tôi canh cửa, chờ thuộc hạ cầm lệnh lục soát tới."
La Võng sắc mặt trắng lại xanh, xanh lại đen.
Gã nặng nề "Hừ" một tiếng, châm chọc hỏi: "Không biết Tiêu cảnh quan có việc lông gà vỏ tỏi gì?"
Tiêu Xuân Thu móc ra một quyển sổ, kéo ghế ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: "La tiên sinh, tôi muốn hỏi anh vài việc gia đình?"
La Võng ngữ khí cực kém nói: "Cha mẹ tôi chết sớm, bọn họ không nói gì về gia đình cho tôi, cho dù nói, tôi cũng không nhớ rõ."
"Vậy anh có mấy anh chị em?"
"Không có."
"Thân thích?"
"Không biết."
.........
Huyền Huyễn đứng sau Tiêu Xuân Thu, đại thể nhìn hoàn cảnh trong phòng, ánh mắt rơi xuống sau La Võng.
Đó là một vật hình trụ, cao chừng nửa mét, đường kính chừng một mét, vì dùng vải nhung đen bao kín, căn bản không thấy thứ bên trong.
Trên bàn ăn phòng khách đặt hai quả sầu riêng bị cắt đôi, mùi sầu riêng độc hữu bay đầy phòng.
Giữa hương sầu riêng, lẫn vào một loại mùi.
Mùi này như thứ mùi hỗn tạp trong rượu, thậm chí nồng hơn, bất quá vẫn nhàn nhạt, không để ý, căn bản không ngửi được.
Ánh nắng hôm nay rất gắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/62584/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.