Chương trước
Chương sau
Đầu là đầu người thật, dưới quần áo bị cắt nát, là một hình nộm không đầu do rơm buộc thành, bọc một tầng vật chất màu da như keo.

Khuôn mặt cười, nụ cười quỷ dị kéo đến mang tai.

Ánh mắt lướt qua mặt người chết, thấy có chút ấn tượng, Nguyệt Vũ hỏi: "Con rể ông Phan Lịch?"

Nam Cung Thiên thầm kinh hãi, Phan Lịch ở rể, nó tuy là chồng của Nam Cung Đồng, nhưng ở Nam Cung gia không có địa vị gì, càng chưa từng xuất hiện ở trường hợp quan trọng, Nguyệt Vũ không thể nào gặp qua nó, nhưng Nguyệt Vũ chỉ nhìn một cái đã nhận ra nó là con rể ông, thậm chí còn biết tên nó, này không thể không khiến Nam Cung Thiên giật mình, theo như ông biết, vị Tam thiếu gia này đã có ba năm biệt vô âm tín, thậm chí cổ tế mỗi năm cũng không thấy bóng, nay đột nhiên xuất hiện ở đây đã khiến người đoán không ra, giờ còn nhận ra người chưa từng gặp mặt này là con rể mình, càng làm Nam Cung Thiên kinh hãi.

Phan Lịch là người khác họ, có quan niệm gia tộc nghiêm trọng Nam Cung Thiên sẽ không để nó tiếp xúc tới sự vụ hạch tâm của Nam Cung gia, nói cách khác, Phan Lịch chỉ là một kẻ nhàn rỗi, nhưng mà Nguyệt Vũ biết kẻ nhàn rỗi này, này đại biểu cho gì, dưới khuôn mặt bình tĩnh của Nam Cung Thiên khơi dậy nghìn tầng sóng dữ.

Vị Tam thiếu gia này đã chú ý tới ông? Ngài ấy đang tra xét ông? Lẽ nào vụ việc Thiên Nhãn La Hán lần trước khiến ngài ấy nổi lên lòng nghi ngờ...

Kẻ không hiểu cổ sẽ không biết sự lợi hại của cổ, cổ có thể khiến người khó lòng phòng bị hơn bất luận vũ khí như súng ống gì, vì cổ có thể không chịu cự ly khống chế, bọn họ sợ hãi Miêu gia, đề phòng Miêu gia, nguyên nhân chủ yếu nhất đều là vì thanh niên ưu nhã nhìn như quý tộc trước mắt.

"Dạ, súc sinh lòng muông dạ thú này là Phan Lịch, là nó giết Tiểu Đồng." Nam Cung Thiên thỏa đáng biến hiện ra phẫn nộ.

Sớm ở khi thấy hình nộm Phan Lịch, Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh đã đoán được kết quả, hiện tại bất quá là tìm chứng cứ từ chỗ Nam Cung Thiên mà thôi.

Nguyệt Vũ xổm xuống, đẩy ra phần rơm ở ngực Phan Lịch, một lá bùa đen vẽ khô lâu trắng thình lình hiện ra.

Giống như đúc, giống như đúc lá bùa tối qua Huyền Huyễn lấy từ trong con tinh tinh.

"Tiểu đệ, cẩn thận Phan Lịch tự cháy như con tinh tinh." Miêu Mộ Linh nhắc nhở.

Vừa dứt lời, phịch một tiếng lửa bốc lên cao, thi thể Phan Lịch lập tức bị ngọn lửa bao lấy, Hà Phỉ sợ đến thét chói tai——

Nhìn tro tàn trên đất, Nguyệt Vũ, Miêu Mộ Linh và Thượng Quan Hiên thần tình khác nhau, Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh nghĩ là kẻ giết Nam Cung Đồng và kẻ tặng rương gỗ cho Miêu Mộ Thanh là cùng một người. Thượng Quan Hiên lại nghĩ con tinh tinh đi cảnh cục cầu cứu và hình nộm Phan Lịch này có liên hệ gì với nhau, là kiệt tác của cùng một người? Nếu Nam Cung Đồng bị Phan Lịch giết, vậy Phan Lịch vì sao sai con tinh tinh tới cảnh cục cầu cứu? Hay nói con tinh tinh không phải đi cầu cứu, mà là đi đưa tin tức, vừa rồi Nguyệt Vũ đã nói, Nam Cung Thiên tuyệt đối sẽ đè xuống tin con gái mình chết thảm, cũng có nghĩa là, hung thủ không muốn Nam Cung Thiên như nguyện, nên mới có tinh tinh báo án?

Hà Phỉ thậm chí không thét nổi nữa, tay phải bà che miệng, tay trái nắm lấy tay Nam Cung Thiên, kinh khủng nhìn tro tàn trên đất.

Một cơn gió thổi vào từ cửa sổ bị mở, kéo theo đống tro, thổi bay, hôi phi yên diệt.

Nam Cung Thiên sắc mặt tái xanh, tay hơi run rẩy.

Nguyệt Vũ cầm lấy lá bùa đen, nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Thiên: "Ông nói là Đường gia làm, lý do?"

Ánh mắt của Nguyệt Vũ không thể nói lãnh liệt, ngữ khí rất bình thường, cũng không có ý trách hỏi, thế nhưng Nam Cung Thiên lại thấy có một loại áp lực vô hình, chân trái ông không tự chủ được dịch sang bên, ông khẩn trương, ông sợ vị Tam thiếu gia có thân phận Thẩm Phán Giả này.

"Con gái Đường Trọng Hoành mất tích, lão đổ trách nhiệm lên đầu Nam Cung gia chúng tôi, muốn tôi cho lão một cái công đạo, không thấy con gái đã tới tìm tôi, tôi lại không phải bảo mẫu của đứa con gái không dám gặp người của lão, nào biết nó đi đâu, lão chó chỉ biết sủa bậy ấy!"

Nam Cung Thiên rất khinh thường, ông và Đường Trọng Hoành đều là hắc cổ sư, không thể nói rõ ai lợi hại hơn, vốn bọn họ vẫn cân sức ngang tài, thế nhưng từ lần cổ tế trước nhất thời thất thủ thua cho Đường Trọng Hoành, lão già ấy vẫn tự nhận cao hơn ông một cấp, ngữ khí giọng điệu bừa bãi cực kỳ, ông sớm nhìn lão không vừa mắt, đứa con gái xấu xí của lão mất tích không hề dính tới ông, bằng cái gì ông phải nhận tội này, Đường Trọng Hoành chất vấn, ông tự nhiên ngữ khí không tốt, thù này cứ thế kết xuống.

"Đường gia không bổn sự này." Nguyệt Vũ lạnh nhạt nói.

Nam Cung Thiên nghẹn lời, ông cúi đầu nhìn lớp tro dính trên mặt giày, nhớ tới hình nộm đầu Phan Lịch, nhớ tới Phan Lịch khoảng khắc hóa thành tro tàn, huyết sắc trên mặt Nam Cung Thiên không còn, trái tim không ngừng nhảy lên, Đường Trọng Hoành không có năng lực này, đó là ai, ai muốn đối phó ông?

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.